Chương 42: Số lần môi chạm môi của chúng ta vẫn còn chưa đủ nhiều sao

Thiển Linh cảm thấy tim như ngừng đập mất vài nhịp.

Đến khi cậu kịp hoàn hồn, Lục Tễ vẫn không hề chớp mắt, chỉ ghim chặt ánh mắt vào cậu, ngoài ra không có thêm bất kỳ động thái nào.

Không phải lẽ ra anh ta phải tìm cách mê hoặc cậu, rồi đưa lên bàn mổ xử lý xác hay sao?

"Nghe rõ rồi chứ ? Đây là lần thứ hai tôi cảnh cáo đấy."

Thiển Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Lục Tễ mới từ từ buông cổ tay đang bị siết chặt của cậu ra, Thiển Linh không chút do dự, đầu óc trống rỗng vội vã chạy ra khỏi phòng.

Cái cảm giác nghẹt thở vừa rồi mới được giải tỏa.

Cậu quay đầu nhìn lại, Lục Tễ không hề đuổi theo, Thiển Linh không dám dừng chân, vội vã bước nhanh xuống lầu.

Cho đến khi hơi thở trở nên dồn dập, đứt quãng.

Thiển Linh mới chậm rãi dừng lại, cậu dựa lưng vào bức tường thô ráp phía sau, chỉ cảm thấy dư âm cái lạnh lẽo từ cổ tay bị Lục Tễ nắm vẫn còn âm ỉ.

Lục Tễ vậy mà đã không ra tay với cậu.

Mà Lục Tễ, người bị Thiển Linh bỏ lại trong phòng, cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt.

Màn hình máy tính trong phòng vẫn sáng trưng.

Ánh sáng lạnh lẽo khẽ hắt vào đáy mắt anh.

Lục Tễ tiến lại gần, nhập mật khẩu, chiếc máy tính hiện lên một hình nền đen đáng sợ, ẩn hiện bóng dáng cô độc, lạnh lẽo của anh ta.

Đầu ngón tay hắn khẽ chạm vào bàn phím, mở trang thông tin cá nhân, ánh mắt anh sâu hút vào tấm ảnh nhỏ ở góc trên bên phải.

"Thiển Linh? Em sao vậy?"

Thiển Linh giật mình quay đầu lại, Bạch Cảnh cầm chiếc chổi trong tay, đứng cách cậu không xa.

Vừa nhìn thấy anh ta, vẻ mặt căng thẳng cố gắng của Thiển Linh liền sụp đổ hoàn toàn, cậu mếu máo, giọng nghẹn ngào: "Huhu, Bạch Cảnh ơi !!"

Bạch Cảnh không ngờ phản ứng của cậu lại dữ dội đến vậy, vội vã bước nhanh tới, giọng đầy lo lắng: "Sao em lại khóc thế này? Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Tôi vừa chạm mặt Lục Tễ, suýt chút nữa thì tôi giống như gã đàn ông hôm qua rồi hức......"

Hai bàn tay Thiển Linh không ngừng run rẩy khe khẽ.

Đôi môi vốn luôn hồng nhuận giờ đỏ mọng như trái chín, mái tóc cũng bị gió thổi rối bời, đôi mắt ướt át trông đến đáng thương.

Vẻ mặt cậu vừa sợ hãi tột độ vừa bất lực.

Bạch Cảnh không kìm được lòng, đưa tay ôm chặt thiếu niên nhỏ bé vào lòng, còn muốn khẽ hôn lên khóe mắt ướt át ấy, nhưng cảm nhận được sự run rẩy không ngừng của Thiển Linh, anh đành nén ý định đó xuống.

"Hắn phát hiện ra người hôm qua là em ?"

"Tôi không biết......"

Thiển Linh cố gắng thuật lại: "Anh.... anh ta bảo tôi đừng đến khu nhà cũ nữa, tôi gật đầu đồng ý sau đó thì Lục Tễ thả tôi đi."

Bạch Cảnh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên mi cậu.

Thiển Linh ngước đôi mắt ướt át nhìn anh, giọng nghẹn ngào: "Bạch Cảnh, chẳng lẽ... anh ta đã biết tôi chính là người lấy trộm chìa khóa, biết tôi đã chạm vào bí mật của anh ấy... Vậy thì, liệu tôi có trở thành 'tiêu bản' tiếp theo không...?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!