Chương 41: Bệnh nhân nên ngoan ngoãn nghe theo lời bác sĩ

Tỉnh giấc lần nữa, ánh bình minh đã rạng từ lâu.

Thiển Linh uể oải vươn vai, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, một tiếng ngáp dài lười biếng thoát ra.

Buồn ngủ chết mất.

Đúng là bị rồi mới thấy, mất ngủ chính là một ác mộng hiện thực không cần mơ cũng có thể gặp ở thực tại.

[...... Sao thế]

[ Ngoại trừ việc cậu chợp mắt trễ hơn thường lệ một chút, tớ chẳng thấy có dấu hiệu nào đủ để gọi là mất ngủ cả.. ]

Đừng nói phũ phàng như vậy chứ.

Rốt cuộc thì, mỗi người lại có một định nghĩa khác nhau về mất ngủ — còn hệ thống ấy à, vốn chẳng cần ngủ, làm sao có thể thấu hiểu được cái cảm giác tồi tệ đến muốn phát điên của con người khi trằn trọc suốt đêm dài.

[......]

Thôi thì, hệ thống đành từ bỏ ý định tranh cãi với Thiển Linh về chuyện mất ngủ — dù sao cũng chẳng đi đến đâu.

[ Nhưng mà này, hôm qua chứng kiến bao nhiêu cảnh tượng máu me như vậy... cậu thực sự không cảm thấy sợ hãi chút nào sao? ]

Sợ chứ.

Thiển Linh chậm chạp ngồi dậy khỏi giường, uể oải gấp chăn.

Nhưng một khi đã ngủ, nỗi sợ hãi cũng tan biến.

Giờ nghĩ lại, cậu vẫn còn thấy rợn người.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Thiển Linh ăn sáng như thường lệ, chỉ là sau bữa ăn, cậu lại ủ rũ gục mặt xuống bàn, chẳng buồn nhấc lên.

Mãi đến khi công việc vệ sinh bắt đầu, Thiển Linh bị ai đó đẩy nhẹ đầu đánh thức.

Hề Trạm: "Sao vậy? Hôm nay trông cậu mệt mỏi thế?"

Thiển Linh dụi dụi mắt, nhìn rõ người trước mặt, rồi lại chống cằm xuống bàn, giọng kéo dài đầy lười biếng: "Không biết nữa."

"Tối qua lại mò mẫm đi ăn trộm à ?"

Câu nói đùa cợt tưởng chừng vô tình ấy khiến đôi mắt nhợt nhạt của Thiển Linh khẽ nheo lại, nhìn thẳng về phía Hề Trạm dò xét.

Nhưng vẻ mặt Hề Trạm vẫn thản nhiên như không, dường như thật sự chỉ là một câu buột miệng không chút suy nghĩ.

"Chỉ là hơi khó ngủ chút thôi."

Thiển Linh chậm rãi đứng dậy, nhận lấy giẻ lau và chậu rửa mặt từ tay anh ta, lẳng lặng lướt qua bên cạnh.

Hề Trạm vẫn tươi cười nói: "Xem ra cậu có tâm sự gì đó rồi, có muốn giãi bày với anh trai này không ?"

"Không có, chỉ là ban ngày ngủ nhiều quá thôi." Thiển Linh bước nhanh vài bước, cố tỏ ra bình thường, "Tôi đi làm vệ sinh đây."

Thiển Linh xách một chậu nước đầy vào nhà vệ sinh, đứng trên bậc thang, cậu ngồi xổm xuống, thất thần cầm chiếc giẻ ướt khẽ lau lan can.

Những cảnh tượng kinh hoàng nhìn thấy tối qua, rõ ràng không phải lần đầu tiên Lục Tễ làm như vậy.

Mà là ở ngay trong cái bệnh viện này.

Những việc làm ghê tởm đó của Lục Tễ, những người khác có biết không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!