Chương 40: Vẫn giữ nguyên dáng vẻ cuối cùng khi còn sống

Lục Tễ nhặt chiếc khay kim loại vừa bị rơi xuống, tiện tay vứt lên bàn mổ, cộc lốc: "Im lặng!"

Nói rồi, anh ta bước thẳng về phía cửa.

Ngón tay anh vừa chạm khẽ vào tay nắm cửa, cánh cửa lập tức bật mở trong một tiếng "cạch".

Ánh sáng từ căn phòng quái dị hắt nghiêng ra hành lang vắng lặng, càng làm nổi bật thêm những góc tối âm u đến rợn người.

Thiển Linh bị Bạch Cảnh bịt miệng, kéo vội đến một góc khuất.

Cả người cậu mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào lòng Bạch Cảnh, đôi chân run rẩy không ngừng. Nếu không có vòng tay kiên cố của Bạch Cảnh ôm chặt lấy eo, có lẽ cậu đã ngã quỵ xuống từ lâu.

Lúc này, Thiển Linh hẳn là đã sợ hãi đến mức không thể đứng vững.

Những âm thanh đứt quãng vọng đến tai cậu, mỗi một tiếng động nhỏ nhặt, cậu đều có thể mường tượng ra cảnh tượng kinh hoàng khi người đàn ông kia đang giãy giụa đến tuyệt vọng trên bàn mổ lạnh lẽo.

Nếu trí nhớ cậu không nhầm lẫn, nơi đó vốn là văn phòng của bác sĩ.

Chỉ là nó đã bị bỏ hoang từ lâu.

Lục Tễ có lẽ quá quen thuộc với nơi này, nên mới chọn một địa điểm quái dị như vậy để thực hiện những hành động vượt quá sự hiểu biết của người bình thường.

Lục Tễ vẫn chưa đi khỏi.

Thiển Linh vừa khẽ thở phào nhẹ nhõm, thì giọng nói lạnh lẽo của Lục Tễ lại vang lên, xuyên qua cánh cửa khép hờ: "Anh biết không? Cơ thể người nhìn có vẻ rắn chắc, nhưng chỉ cần một con dao mổ số 3 này thôi, là có thể dễ dàng tách rời toàn bộ khung xương sườn đấy."

"Muốn biết tại sao không ?"

"Ưm... ưm... ưm..."

Lục Tễ cất giọng độc thoại, đều đều, không chút gợn cảm xúc:

"Rạch một đường từ sụn sườn kéo dài xuống dưới, men theo xương ức, rồi tách dần mười hai đôi xương sườn—bên trong sẽ thấy trái tim đang co bóp nhịp nhàng, phổi thì phập phồng theo từng hơi thở. Mỗi cơ quan nội tạng, một khi bị tổn thương... lại mang đến một kiểu đau đớn rất riêng khó lòng mà diễn tả được."

Anh thốt ra những lời tàn nhẫn ấy với một giọng điệu bình thản đến rợn người, cứ như thể người trước mặt anh ta chỉ là một vật thể vô tri giác.

Thiển Linh cảm thấy hơi lạnh lẽo bao trùm, đầu ngón tay cậu tê buốt hơn cả khi vừa đặt chân vào nơi này.

"Đi thôi."

Bạch Cảnh hạ giọng, ghé sát tai cậu: "Lúc hắn không để ý, chúng ta mau về trước."

Vẻ mặt Thiển Linh ngơ ngác, hoàn toàn không nghe lọt tai lời Bạch Cảnh, chỉ theo phản xạ gật đầu máy móc.

Bạch Cảnh kéo tay cậu, men theo lối cũ quay trở về.

Trên nền gạch men lạnh lẽo vẫn còn vương vãi những mảnh vụn gỗ và đồ đạc lộn xộn.

"Choang ——"

Một âm thanh chói tai xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

Thiển Linh hoàn toàn không biết mình đã đạp phải thứ gì, nhờ ánh trăng mờ ảo mới nhận ra đó là một bình truyền d*ch th** tinh lớn, va vào góc tường rung lên bần bật.

Ngay lập tức, cậu cảm thấy cổ tay bị siết chặt.

Bạch Cảnh kéo tay cậu, ấn mạnh ra sau chiếc bàn ở góc phòng: "Đừng lên tiếng, tôi sẽ đi dụ hắn, em nhân cơ hội về phòng bệnh nhé."

Bạch Cảnh vừa đứng dậy định lao đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!