"Không thể xác định được. Trong tay chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ dựa vào kết luận rồi suy đoán thì thật sự không công bằng cho lắm."
"Ừm, nếu anh đã nói vậy thì thôi."
Thiển Linh thất vọng cúi đầu.
Nhưng điều Bạch Cảnh không nói ra là,
Thật ra ngay từ đầu anh cũng nghi ngờ người đó gây ra chuyện tối hôm đó, nhưng nếu kẻ đó có thể làm ra những việc như vậy, thì chỉ đơn giản dùng nó để ngăn cản Thiển Linh rời đi thôi sao?
E rằng trong suốt bao nhiêu đêm qua, hắn đã sớm không thể kiềm chế được rồi.
Nhưng anh vẫn giữ im lặng.
Bạch Cảnh liếc nhìn khuôn mặt ủ rũ của thiếu niên.
Nếu như cậu biết, kẻ ẩn mình trong bóng tối, không ngừng theo dõi cậu lại là một tên b**n th** cuồng dâm, thì có lẽ sẽ sợ đến luống cuống tay chân mất.
"Nhưng em không cần quá lo lắng, chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây thôi."
Thiển Linh ngẩng đầu, "Anh nói thật sao ?"
Bạch Cảnh khẽ gật đầu.
"Nhưng em phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để lộ kế hoạch hay ý định rời đi của mình cho bất kỳ ai."
"Bởi vì kẻ địch vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối."
======
Ngày hôm sau, Thiển Linh bị gọi vào văn phòng Lục Tễ.
Một tập tài liệu bị ném xuống trước mặt cậu.
"Đây là kết quả sáng nay. Em tự mở ra xem đi."
Thiển Linh mím môi dưới, chậm rãi đưa tay mở tập tài liệu.
Mục chẩn đoán xuất viện kia, đóng thêm con dấu hình vuông màu đỏ, biểu thị
"Không đạt."
Lý do được ghi là tạm thời chưa đạt tiêu chuẩn xuất viện.
Tuy rằng sớm đã có dự cảm không tốt, nhưng đáy mắt Thiển Linh vẫn không giấu nổi vẻ thất vọng.
"Thật sự không còn cách nào khác sao?"
Lục Tễ: "Ừm, đây là quyết định nhất trí của mọi người."
"Vậy lần đánh giá tiếp theo, bao lâu nữa mới có?"
"Năm sau."
Quả nhiên, Ải này không đơn giản như cậu nghĩ.
Điều này cũng có nghĩa là cậu cần phải dùng một phương pháp tương đối mạo hiểm để rời đi.
Lục Tễ gõ gõ mặt bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!