Chương 38: Em mãi mãi là người mà tôi có thể tin tưởng

Bất ngờ bị gọi tên, Thiển Linh nín thở, từng tấc da thịt tr*n tr** như thể trở nên vô cùng nhạy cảm.

Những người kia vẫn cười cợt bàn tán, nội dung tục tĩu đến nóng cả tai.

"Cậu bảo nếu tên nhóc đó là bệnh nhân thật, thừa lúc cậu ta lên cơn điên, có phải dễ lừa lắm không?"

"Thằng ngu, tên nhóc đó là con trai đấy."

"Thì sao, cậu không thấy nhóc đó lớn lên còn xinh hơn con gái à?"

...

Mà chủ nhân của cuộc trò chuyện đang ở nhà vệ sinh tầng một, Thiển Linh nín lặng.

Từng đợt nóng hừng hực lan khắp cơ thể cậu.

"Ưm..."

Cậu không kìm được rên khẽ một tiếng.

"Mấy người có nghe thấy tiếng gì không?"

"Tiếng gì?"

"Như tiếng mèo kêu ấy, mềm mại lắm, nghe mà ngứa cả lòng."

"Ha ha ha, anh bạn khát nước quá rồi đấy, ở đây ngoài bọn mình ra còn ai nữa."

Bạch Cảnh lập tức bịt miệng Thiển Linh lại.

Thiển Linh trợn tròn mắt, uất ức nhìn anh.

Bạch Cảnh hạ giọng, ghé sát tai cậu thì thầm: "Nếu em không muốn bị người ta nhìn hết, tốt nhất đừng có lên tiếng."

Đôi mắt ướt át của Thiển Linh chớp chớp.

Lúc này Bạch Cảnh mới chậm rãi buông tay ra, lòng bàn tay dính một vòng nước bọt của cậu.

Nhưng anh ta dường như không để ý.

Anh khum lòng bàn tay lại, hạ thấp xuống, che phủ lên nơi ấy.

Thiển Linh cố sức chống chân, gót giày da cọ vào nền gạch men bóng loáng, nhưng không dám dùng lực quá mạnh để tránh gây ra tiếng động lớn.

Trong không gian chật hẹp nhưng đầy bất an.

Cậu cắn chặt môi dưới, trong đầu văng vẳng lời cảnh báo của Bạch Cảnh.

May mắn thay, những người kia cũng không nán lại lâu, tiếng bước chân dần xa rồi tan hẳn vào không gian tĩnh lặng.

Bạch Cảnh ngồi thẳng dậy.

Như một phần thưởng cho sự ngoan ngoãn của cậu, anh đặt lên môi cậu một nụ hôn phớt nhẹ.

"Có thể nói chuyện rồi."

...

Không biết bao lâu trôi qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!