Chương 36: Hôm nay là ngày thứ bảy

Thiển Linh hoàn toàn không ngờ người bước vào lại là Hề Trạm. Cậu có một ấn tượng rất tốt về chàng hộ tá trẻ tuổi luôn nở nụ cười ấm áp này. Vẻ ngoài hiền lành, vô hại của anh ta khiến cậu cảm thấy an tâm, cậu tin rằng sẽ nhận được sự chăm sóc ân cần từ Hề Trạm. Thậm chí, sợ cậu khó chịu vì vị đắng của thuốc, mỗi ngày Hề Trạm còn chu đáo mang đến cho cậu trái cây và chút đường ngọt ngào.

"Bạch Cảnh, liệu anh có nhầm lẫn gì ở đây không ?" Thiển Linh khẽ hỏi, giọng đầy nghi hoặc.

Bạch Cảnh quay phắt lại, ánh mắt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Em ngốc thật hay giả vờ vậy? Người ta đã tóm được rồi, còn do dự cái gì nữa?"

"Nhưng chúng ta đâu có bằng chứng gì..." Thiển Linh lí nhí, giọng đầy bất an. Chỉ vì người kia mở cửa vào buổi tối mà vội vàng kết luận là hắn ta thì thật...

"Hơn nữa, vừa nãy anh cũng ở trên giường tôi mà." Cậu nói thêm, ánh mắt thoáng dao động.

"Ý em là em đang nghi ngờ tôi sao?" Bạch Cảnh nhíu mày, giọng điệu trở nên sắc lạnh.

Thiển Linh mím chặt môi, vẻ mặt sợ sệt trước sự gay gắt của Bạch Cảnh, cậu rụt người lại, không dám hé răng thêm lời nào. Bạch Cảnh thấy vậy thì bật ra một tiếng cười lạnh đầy giễu cợt.

"Tôi cứ tưởng em chỉ là chậm tiêu thôi, ai ngờ lại ngốc nghếch đến mức này. Nếu em cứ khăng khăng tin hắn ta, thì tự mình chuẩn bị gánh chịu hậu quả đi!"

Lời trách mắng nghiệt ngã của Bạch Cảnh chẳng khác nào lưỡi dao sắc lẹm cứa vào lòng Thiển Linh. Dù cậu có chậm hiểu đến đâu cũng cảm nhận được sự xấu hổ đang lan tỏa, hốc mắt cay xè, cậu vội đưa tay lên quệt. Một vệt ẩm ướt, lấp lánh ánh bạc hiện rõ trên tay áo.

"Khóc lóc cái gì, bộ tôi nói sai hay sao ?" Bạch Cảnh gằn giọng, trong ánh mắt thoáng hiện sự bực bội. Chỉ bị vài lời như vậy đã rơi nước mắt, thật không thích hợp chút nào để tồn tại ở cái nơi khắc nghiệt này.

Thiển Linh mím chặt môi, bờ vai khẽ run rẩy, cố gắng phủ nhận: "Tôi... tôi không có khóc."

"Còn dám chối cơ đấy." Bạch Cảnh nhếch mép, nhìn đôi mắt Thiển Linh đã ửng đỏ như mắt thỏ và cái miệng đang mím chặt như sắp òa khóc đến nơi. Cơn giận trong lòng anh ta cũng dịu đi phần nào.

Có lẽ là hơi quá đáng rồi nhỉ ?

Bạch Cảnh thầm nghĩ, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Thiển Linh. "Thôi bỏ đi, chấp nhặt với một người ngốc nghếch làm gì cho mệt."

Đúng lúc này, Hề Trạm, người vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ, chủ động lấy ra một chiếc khăn giấy trắng tinh đưa cho Thiển Linh, giọng nói dịu dàng: "Này, cậu mau lau nước mắt đi."

Thiển Linh nhìn chiếc khăn tay sạch sẽ được đưa đến, khẽ lắc đầu từ chối. Cậu bướng bỉnh dùng tay áo mình lau đi những giọt nước mắt vẫn không ngừng chảy dài, chúng đã làm nhòe đi gần như toàn bộ khung cảnh trước mắt. Dù mọi chuyện chưa được làm sáng tỏ, nhưng hành động quan tâm này của Hề Trạm vẫn gieo vào lòng Thiển Linh một chút nghi ngờ.

"Cậu đừng khóc nữa, mai mắt sưng húp lên thì đau lắm đấy, lau khô đi nhé?" Hề Trạm nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Mỗi lời anh ta nói ra đều mang theo một sự dịu dàng khác thường. Dù trong lòng Thiển Linh hiểu rõ tình hình, cậu vẫn không muốn liên tưởng một người như vậy với cái loại b**n th** đáng sợ kia. Sau vài chục giây do dự, Thiển Linh chậm rãi đưa tay lên, nắm chặt chiếc khăn tay trong lòng bàn tay, ngoan ngoãn gật đầu.

"Thiển Linh." Giọng Bạch Cảnh lạnh như băng. Cậu giật mình, vai khẽ run rẩy. Chậm rãi, Thiển Linh mở bàn tay, ngập ngừng đưa chiếc khăn tay đã bị cậu nắm nhàu nát về phía anh ta, hệt như một đứa trẻ vừa gây ra lỗi lầm.

"Tôi... tôi không dùng được." Giọng Thiển Linh buồn rầu và nhỏ xíu, pha lẫn chút nghẹn ngào trong mũi.

"Cậu cứ cầm lấy đi." Hề Trạm ngẩng đầu lên.

Đối diện với Bạch Cảnh, vẻ dịu dàng và hòa nhã thường ngày trên gương mặt anh ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự nghiêm nghị: "Anh chăm sóc cậu ấy không chu đáo thì thôi, xin đừng dọa nạt cậu ấy nữa, được không?"

"Anh đúng là kẻ giỏi ngụy biện." Bạch Cảnh hừ lạnh.

Đứng một bên, lại bị ám chỉ một lần nữa, Thiển Linh chỉ biết ngơ ngác: Ủa gì dợ ???

"Mặc dù tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, và có lẽ các anh đang hiểu lầm tôi, nhưng nguyên nhân anh phải nhập viện chắc hẳn vẫn chưa được nói cho Thiển Linh biết đúng không?" Hề Trạm nói, ánh mắt hướng về phía Bạch Cảnh.

Thiển Linh hoàn toàn hoang mang: ??

"Rối loạn đa nhân cách, nhân cách thứ hai còn bị xác định là có xu hướng chống đối xã hội, chính vì lẽ đó mà hiện tại anh mới có thể đứng ở đây, thay vì ở trong tù đấy." Hề Trạm tiếp tục, giọng điệu đầy ẩn ý.

Thiển Linh không rời mắt khỏi Hề Trạm, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả.

"Giết người mà không mảy may hối hận ư? À phải, tôi quên mất, anh vốn dĩ là một tên b**n th** b*nh h**n mà. Tiếp cận con mồi, từng bước chiếm lấy lòng tin, rồi ra tay sát hại không chút thương tiếc. Thật là một kế hoạch hoàn hảo đến lạnh sống lưng!"

Bạch Cảnh nghiến chặt răng, gằn giọng: "Nói đủ chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!