Có lẽ những lo âu âm ỉ đã lặng lẽ rút cạn năng lượng, Thiển Linh vừa ngả lưng xuống nệm đã rơi vào một giấc ngủ không mộng mị.
Khi mí mắt nặng trĩu khẽ hé mở, bóng tối mịt mùng đã bao trùm không gian. Cậu khẽ dụi mắt, chậm rãi chống tay ngồi dậy, cảm giác mơ màng vẫn còn vương vấn.
—— Ố là la, công chúa bé nhỏ của anh cuối cùng em cũng tỉnh rồi.
—— Anh ngồi ngắm em ngủ cả buổi chiều đấy, phải nói là bé cưng đến ngủ thôi cũng xinh xắn nữa.
—— Ngủ gì mà say như chết thế, đây là đang làm nhiệm vụ hay là đi nghỉ dưỡng tuổi già vậy? Lần đầu tiên thấy phó bản kinh dị mà thanh bình như thế này.
—— Sao tui nghi tui đi nhầm phòng quá nhỉ ?
Thiển Linh khẽ đưa mắt nhìn lướt qua những dòng bình luận đang không ngừng chạy trên màn hình, xấu hổ đưa tay gãi nhẹ mái tóc rối bù sau giấc ngủ sâu. Cậu thực sự cảm thấy dạo này mình ngủ nhiều bất thường, cứ đặt lưng xuống giường là cơn buồn ngủ lại ập đến, nặng trĩu không thể cưỡng lại.
Cậu nhẹ nhàng vén chăn, xỏ chân vào đôi dép lê mềm mại, rồi chậm rãi vén tấm rèm cửa sổ sang một bên. Ánh mắt cậu khẽ khựng lại khi nhìn thấy Lục Tễ đang đứng lặng lẽ ở bên ngoài ban công. Thiển Linh ngẩn người một thoáng, một cảm giác ấm áp dịu dàng bất chợt lan tỏa trong lòng.
"Tỉnh rồi sao."
Lục Tễ nghe tiếng động khẽ khàng, quay đầu lại. Ánh mắt anh dịu dàng như nước, lướt nhẹ từ đỉnh đầu xuống chân Thiển Linh, rồi khẽ vẫy tay, ra hiệu cậu đến gần.
"Ngủ có ngon không?"
Thiển Linh khẽ siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi bước về phía anh, lòng bàn chân chạm vào sàn nhà lạnh lẽo.
Lục Tễ đưa tay lên, nhẹ nhàng chỉnh lại vạt áo ngủ đã hơi xô lệch của Thiển Linh sau giấc ngủ dài. Đầu ngón tay anh lành lạnh, vô tình chạm khẽ vào xương quai xanh mảnh mai của cậu, gây nên một thoáng rùng mình khe khẽ. Anh khẽ bật cười, giọng trầm ấm vang lên:
"Người em lúc nào cũng ấm áp như vậy, mùa đông ôm chắc dễ chịu lắm."
Thiển Linh có chút ngơ ngác trước lời trêu đùa bất ngờ của Lục Tễ, chỉ khẽ gật đầu, ngoan ngoãn để anh tùy ý chỉnh sửa.
"Dạ, em ngủ ngon lắm."
Lục Tễ khẽ "Ừ" một tiếng, ánh mắt vẫn đong đầy sự dịu dàng nhìn Thiển Linh:
"Vậy tối nay em còn lo lắng về những cơn ác mộng kia nữa không ? Có cần tôi ở bên cạnh dỗ dành em ngủ không ?"
Thiển Linh khẽ lắc đầu, mái tóc mềm mại cọ nhẹ vào tay anh.
"Em thấy ổn hơn nhiều rồi."
"Thật chứ?"
"Dạ."
Vẻ kiên định trên khuôn mặt Thiển Linh khiến trái tim Lục Tễ mềm nhũn. Anh khẽ vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, kéo nhẹ vào lòng, siết chặt trong một cái ôm ấm áp và chở che.
Mang theo hơi ấm dịu dàng của giấc ngủ, thân thể thiếu niên vừa ấm áp vừa thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ, khẽ túm chặt lấy cổ áo anh.
Thiển Linh ngước mắt, tròn xoe nhìn Lục Tễ.
" Ưm.... Lục Tễ."
"Hết sợ rồi sao, vậy là tôi hết tác dụng rồi nhỉ ?" Giọng Lục Tễ khẽ trêu chọc, "Lúc nãy ai kia còn khóc thút thít như mèo con vậy hả?"
Khuôn mặt Thiển Linh nóng ran như lửa đốt. Cậu nhớ lại những lời nũng nịu mình đã thốt ra trước đó, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống, cả người như sắp bốc cháy đến nơi.
Dẫu biết mục đích ban đầu chỉ là để có được chiếc chìa khóa kia, nhưng những lời nũng nịu vừa rồi là ai nói á ..... chứ không phải cậu đâu !
"Lục Tễ, em không làm phiền anh làm việc nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!