Chương 34: Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện xấu.

Thiển Linh rõ ràng là chưa từng nói dối bao giờ vì cậu biết đứa trẻ nói dối là đứa trẻ hư. Cậu cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt của Lục Tễ.

"Chỗ bị thương của tôi hơi còn đau quá."

"Đau?"

Thiển Linh khẽ gật đầu, "Dạ, hơi đau, hơn nữa còn ngứa. Tôi muốn nhờ anh xem giúp tôi một chút, không biết có phải nó lại trở nặng rồi không."

"Vết thương đang trong quá trình đóng vảy, các dây thần kinh ở đó sẽ rất nhạy cảm, cho nên mới gây ra cảm giác ngứa."

Lục Tễ nghiêng người, khẽ liếc nhìn chiếc ghế, "Lại đây ngồi đi."

Thiển Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu chậm rãi ngồi xuống ghế, cố gắng trấn an bản thân.

Ngay lúc đó.

Đầu ngón tay lạnh lẽo bất ngờ chạm vào gáy Thiển Linh, cậu khẽ rụt người lại vì quá nhạy cảm.

"Sao lại run lên thế. Lạnh sao ?"

Đôi mắt sau cặp kính gọng vàng của Lục Tễ cẩn thận quan sát vết thương, anh nhẹ nhàng bóc miếng băng dính ra, hơi thở ấm áp phả vào gáy cậu.

"Vết thương chắc là không bị dính nước đấy chứ ?"

Thiển Linh căng thẳng nuốt khan một tiếng, "Không ạ."

"Ừm."

Lục Tễ bóc hẳn miếng gạc xuống, động tác của anh rất khẽ, gần như không gây ra chút đau đớn nào, "Vết thương hồi phục khá tốt, sau khi tôi bôi thuốc và thay băng dính cho em xong, nhớ là phải chú ý giữ cho chỗ vết thương không được dính nước nhé."

"Nếu em không muốn để lại sẹo ở cổ."

Thiển Linh ngoan ngoãn "dạ, tôi biết rồi " một tiếng.

Động tác của Lục Tễ chuyên nghiệp đến mức gần như không gây ra cảm giác đau rát gì cho Thiển Linh cả, ngoại trừ đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm vào gáy cậu, mang theo chút lạnh lẽo.

Thiển Linh khẽ cụp mắt xuống.

Mắt Thiển Linh khẽ liếc xuống vạt áo blouse trắng của Lục Tễ đang chạm sàn. Lần trước, cậu đã thấy chiếc chìa khóa được cất trong túi áo ấy. Vấn đề hiện tại bây giờ là làm thế nào để cậu có thể lấy được chìa khóa một cách lặng lẽ, không gây ra một chút tiếng động nào để không bị anh phát hiện đây.

Giọng Lục Tễ bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiển Linh, " Xong rồi, giờ thì em có thể đi được rồi đấy nhóc con."

Không ! Không ! Không thể như vậy được.

Thiển Linh vội vàng nắm chặt lấy cổ tay áo của Lục Tễ, nhưng vì chột dạ mà không dám ngẩng đầu nhìn lên nhìn anh.

Từ trên đỉnh đầu cậu vọng xuống giọng nói trầm thấp của Lục Tễ.

"Sao thế, còn chuyện gì nữa à?"

Phải nắm chắc cơ hội này! Mày làm được mà Thiển Linh.

Thiển Linh tự nhủ cố lên trong lòng, nhưng ngay khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Lục Tễ, đầu óc cậu bỗng dưng trống rỗng.

Ôi không,....

Sao mà nói dối lại khó đến như vậy cơ chứ !

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!