Bạch Cảnh khom người xuống, ánh mắt anh ta trầm tĩnh như luôn ẩn chứa điều gì đó sâu xa.
"Em vừa nói gì?" Anh ta nhẹ nhàng hỏi, nhưng giọng Thiển Linh quá thấp, đến mức Bạch Cảnh không thể nghe rõ.
"Không có gì đâu," cậu đáp lại, giọng thoáng qua như gió.
Một làn hương bạc hà thoảng nhẹ từ người Bạch Cảnh, lan tỏa khắp căn phòng, khiến Thiển Linh bỗng cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cảm giác đó lan dần từ má xuống cổ, như thể tất cả huyết quản trong cơ thể cậu đều đang dồn lại ở một điểm.
Nhưng mà... trời ơi sao mình lại hỏi Bạch Cảnh về cái mấy chuyện vớ vẩn vậy chứ... Gừ Gừ, Thiển Linh ơi là Thiển Linh bớt khùng dùm đi.
"Sao trông em thất thần vậy, đêm qua ngủ không ngon sao ?"
Thiển Linh gật đầu, nhưng vẻ mặt cậu không thể giấu nổi sự lo lắng. Sau một hồi do dự, cậu cuối cùng cũng quyết định lên tiếng, chuyện này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu.
"Thật ra thì dạo gần đây mấy đêm mà anh rời đi để đi tìm chút manh mối, có một người nào đó đã lén lút vào đây. Tôi không biết hắn là ai, nhưng hắn càng ngày càng quá đáng..." Giọng cậu run rẩy, từng chữ như nghẹn lại nơi cổ họng, không thể thốt thành tiếng.
Mọi chuyện bắt đầu từ những đồ vật kỳ lạ xuất hiện không rõ lý do, rồi đến những tờ giấy không tên, và giờ đây, mọi thứ đã vượt xa ranh giới, khi hắn ta bắt đầu làm những chuyện thật sự quá phận.
Hắn ta dường như trở thành một tên dã thú không có lương tâm và hành vi ngày càng trở nên mất kiểm soát.
"Tôi không biết phải làm gì bây giờ." Thiển Linh lẩm bẩm, giọng đầy bất an.
"Đừng sợ." Giọng Bạch Cảnh vang lên, sắc lạnh và kiên quyết như một mũi kim đâm thẳng vào nỗi lo sợ trong lòng cậu. "Tôi sẽ ở bên em. Nếu hắn dám xuất hiện vào đêm nay nữa, tôi nhất định sẽ không tha cho hắn."
Thiển Linh khẽ thở phào, cảm giác nặng trĩu trong lòng bỗng nhiên nhẹ bẫng. Chỉ cần không phải đối diện với nỗi sợ hãi một mình, cậu sẽ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Rắc rối vừa mới xảy ra trong đầu Thiển Linh nhanh chóng bị cậu gác qua một bên. Cậu không còn nghĩ ngợi về những lo lắng trước đó nữa, mà ánh mắt bỗng nhiên sáng rực lên. Người từng định an ủi cậu là Bạch Cảnh, giờ lại nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy, không khỏi hơi ngạc nhiên.
"Đi ăn sáng thôi." Thiển Linh cười tươi, hớn hở đứng dậy.
Lần này, Đoạn Tinh Dực bước vào đúng lúc. Nhìn thấy hai người đang vui vẻ ăn sáng cùng nhau, hắn không khỏi nhếch môi, vẻ mặt thoáng chút không hài lòng. Tuy nhiên, hắn không ném khay như lần trước nữa mà nhận lấy từ tay đàn em, lười biếng ngồi xuống đối diện hai người.
"Thiển Linh." Đoạn Tinh Dực gọi tên cậu, giọng điệu hơi lạnh lùng.
Thiển Linh đang chăm chú gặm bánh bao nhỏ, nghe thấy tên mình, cậu ngẩng đầu lên, liền ngoan ngoãn mà đáp lại : "Dạ, sao vậy ạ ?"
Đoàn Tinh Dực gõ nhẹ lên mặt bàn, tạo ra một âm thanh sắc lẹm, như muốn thu hút sự chú ý của Thiển Linh.
Thiển Linh không thể rời mắt khỏi khay đồ ăn của Đoàn Tinh Dực, ánh mắt cậu lập tức bị những món ăn đa dạng trước mặt cuốn hút. Khác hẳn với bữa sáng đạm bạc của mọi người, khay của Đoàn Tinh Dực bày biện đủ loại mỹ vị: từ bánh tart trứng vàng ruộm, bánh cuốn trắng ngần, đến sủi cảo tôm đầy đặn, xíu mại thơm lừng và cả cánh gà da hổ bóng bẩy.
Ủa. Sao cậu không có những món đó !!!!!!
Thiển Linh lặng lẽ nuốt nước bọt, ánh mắt không rời khỏi những món ăn hấp dẫn mà cậu chẳng thể chạm tới, bụng dạ bỗng chốc trống rỗng. Chiếc bánh bao trắng nhỏ trong tay giờ đây nhạt nhẽo vô cùng, chẳng còn chút hương vị nào níu giữ. "Huhu... phải làm sao đây..." nỗi thèm thuồng khiến cậu khẽ than một xíu trong lòng.
Đoạn Tinh Dực khẽ hắng giọng, giọng nói mang theo ý cười mập mờ:
"Nếu không qua. Thì đừng trách tại sao anh trai này ăn hết của em !"
Thiển Linh lúng túng nhìn xung quanh. Trời ơi, sao nay đông người dữ vậy nè.!
Chỉ cần tưởng tượng đến việc phải ngồi lên đùi hắn giữa chốn đông người, còn bị hắn đút từng miếng ăn như tối hôm qua... Thôi thôi, có khi mười cái quần cũng không đủ để che giấu độ "chín" của khuôn mặt cậu lúc đó ấy chứ! Chắc chắn mọi ánh mắt sẽ đổ dồn vào "cặp đôi hoàn cảnh" này, và Thiển Linh chỉ ước mình có phép tàng hình để biến mất ngay lập tức.
Không được, mày phải giữ liêm sỉ đừng vì chút đồ ăn ít ỏi đó mà có thể lay động.
"Không, không cần..."
Đoàn Tinh Dực nhướng mày, khóe môi cong lên đầy giễu cợt.
Rõ ràng đã thèm đến mức ánh mắt sắp dính chặt vào khay đồ ăn rồi vậy mà còn cố bướng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!