Thiển Linh từng nhìn thấy cánh cửa sắt ấy. Nó sừng sững, cao vượt quá tầm với của một người trưởng thành, có lẽ lên đến hai mét. Một bức tường lạnh lẽo chắn ngang tầm mắt, vô cảm, như thể được dựng lên để vĩnh viễn ngăn cách con người với tự do. Dưới chân là lớp đá cẩm thạch trơn láng, rắn chắc đến mức khiến người ta tuyệt vọng – không thể đào, không thể phá, không để lại lấy một dấu vết. Xung quanh cánh cửa, không có lấy một gờ nổi, không một điểm bám, không một lối thoát nào.
Làm sao có thể vượt qua nó? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Thiển Linh, như tia sáng yếu ớt trong đêm tối: biết đâu, có thể sẽ có cách, có thể sẽ có một chiếc thang... chỉ là phải tìm ra ai là người bán thang thôi. **
Thiển Linh đã nghĩ đến chiếc thang, nhưng cậu không biết giải thích với Bạch Cảnh thế nào về một giải pháp mơ hồ như vậy.
"Vì vậy trong khoảng thời gian này, tôi sẽ tranh thủ lúc đến văn phòng Lục Tễ để thay thuốc và thăm dò xem chìa khóa có thể ở đâu. Còn em, nhiệm vụ của em sẽ ; à vào phòng hồ sơ của anh ta, chắc chắn trong đó sẽ có bản đồ quy hoạch khu cấm mà chúng ta đang cần."
Lục Tễ vốn nổi tiếng là người khó gần, điều này gần như ai cũng biết trong bệnh viện.
Tuy nhiên, Thiển Linh lại là người duy nhất có thể bình tĩnh đối mặt với anh ta. Vì vậy, nhiệm vụ tìm chìa khóa này chắc chắn phải do cậu đảm nhận.
Nhiệm vụ lần này, cậu không thể trốn tránh được mà còn phải cố gắng hoàn thành nó cho thật tốt, để không uổng phí công sức của Bạch Cảnh.
Thiển Linh khẽ gật đầu, cảm giác bất an trong lòng vẫn còn, nhưng dù sao, đây cũng là nhiệm vụ chính thức đầu tiên của cậu.
"Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này thật tốt."
Ngay cả việc nằm im, Thiển Linh cũng phải nỗ lực một chút mới có thể làm được.
Thời gian đã muộn.
Như thường lệ, chiếc xe đẩy thuốc lại vào phòng bệnh, và hôm nay, người mang thuốc đến vẫn là Hề Trạm.
Anh ta còn mang theo cả bộ quần áo bệnh nhân dành cho Thiển Linh.
Cậu nhận lấy, khẽ ngửi rồi liếc nhìn xung quanh. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, khiến cậu khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong mùi nước giặt quen thuộc, có một hương vị lạ lẫm thoang thoảng.
Mùi ấy rất nhẹ, gần như sắp biến mất, nhưng lại vô cùng quen thuộc, như thể đã từng lướt qua đâu đó trong ký ức của cậu.
"Vết máu trên bộ quần áo giặt không sạch, nên tôi mang cho cậu bộ khác đã giặt kỹ rồi. Kích cỡ giống bộ cậu đang mặc."
Hề Trạm giải thích, lời nói của anh ta như một lời xua tan những nghi ngờ vừa mới chớm nảy sinh trong lòng Thiển Linh.
"À."
Thiển Linh vẫn còn băn khoăn không hiểu tại sao mùi lại lạ lẫm đến thế.
Nghe theo lời Hề Trạm, cậu ngoan ngoãn uống viên thuốc anh ta đưa, rồi bóc viên kẹo trái cây, vừa nhai vừa tiếp tục trò chuyện với anh.
"Bộ quần áo anh cho tôi mượn vẫn chưa giặt xong, khi nào giặt xong tôi sẽ mang trả lại cho anh."
Hề Trạm chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Sau khi anh ta đẩy xe thuốc đi, không khí trong phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc, và trời cũng dần tối.
"Hôm nay em có định ra ngoài nữa không?" Bạch Cảnh hỏi, ánh mắt chăm chú dõi theo Thiển Linh.
Thiển Linh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chắc là không, để hôm nay tôi giúp anh canh giờ cho buổi tối, khi nào hộ tá đi qua thì tôi sẽ báo anh."
Bạch Cảnh vừa trải lại chăn gối, vừa bước đến gần, khẽ luồn tay xoa nhẹ mái tóc mềm của Thiển Linh, như một thói quen dịu dàng.
"Hôm nay không được ngủ quên nữa đấy, nhớ chưa?"
Thiển Linh lập tức bật cười, giơ tay như thề thốt:
"Hứa với anh là tôi sẽ không ngủ quên nữa đâu.!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!