Đoạn Tinh Dực giãn mày.
Thiếu niên trước mặt quả thật không hề kén ăn, cứ đút gì là cậu ăn nấy.
Lượng ăn của cậu còn nhiều hơn cả những gì hắn hình dung.
"Ăn uống nhiều thế này, sao em vẫn như khúc củi vậy ?"
Thiển Linh khẽ "a" một tiếng, há miệng đớp lấy miếng thức ăn trên đầu đũa, "nhoàm nhoàm", hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cậu chẳng thèm để tâm đến câu hỏi của Đoạn Tinh Dực.
Hừ đồ nhóc con vô tâm.
Đoạn Tinh Dực cố tình giơ cao chiếc đũa.
Thấy miếng vịt sắp rơi, Thiển Linh lập tức há miệng đuổi theo chiếc đũa.
Đoạn Tinh Dực nhanh tay đổi đũa, gắp miếng thịt đưa vào miệng mình.
"Ơ?"
Thiển Linh ngơ ngác chớp mắt, không hiểu chuyện gì.
Ủa, không phải là đang đút cho mình ăn sao ?
Đoạn Tinh Dực nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cậu, cái tính xấu thích trêu người từ sâu trong lòng hắn lại rục rịch nổi lên, không kìm được muốn chọc ghẹo nhóc con trước mắt.
"Tiếc không cho anh ăn hả?"
Thiển Linh lắc đầu nguầy nguậy, "Không tiếc mà."
Đoạn Tinh Dực nhướng mày, rồi gắp lấy thức ăn, đặc biệt là món sườn chua ngọt mà Thiển Linh mê tít, không chút nương tay bỏ hết vào miệng, vừa nhai vừa ra vẻ thích thú.
"Món này ngon thật đấy, em thấy có đúng không ?"
Thiển Linh nuốt ực một tiếng, đầu gật gù liên tục như gà mổ thóc.
"Nhưng mà vừa nãy anh ăn nhanh quá chưa cảm nhận được vị nó ra sao hết."
"Ăn thêm một miếng nữa để cảm nhận lại xem."
Đoạn Tinh Dực lại gắp thêm một miếng thức ăn, chậm rãi đưa vào miệng.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên nụ cười tinh nghịch, vờ như không để ý đến Thiển Linh đang ngồi ngay bên cạnh, nhưng đôi mắt đen láy lại ánh lên vẻ thèm thuồng không hề che giấu.
Một tiếng "ực" nhỏ vang lên.
Thiển Linh lại nuốt nước miếng.
Một miếng, rồi hai miếng, rồi ba miếng... Khóe mắt cậu cụp xuống, đôi mắt ướt át như cún con không rời Đoạn Tinh Dực, trong lòng lặng lẽ đếm từng nhịp nhai của hắn.
Đoạn Tinh Dực vốn chẳng mấy quan tâm đến chuyện ăn uống, nhưng dưới ánh mắt chăm chú lạ thường của Thiển Linh, những món ăn bình thường này dường như trở nên ngon miệng hơn hẳn mọi ngày.
— Cái tên họ Đoạn chết tiệt kia đúng là đáng bị trời đánh! Ăn vụng thì nhà ngươi ăn một mình đi, vậy mà mặt dày đến nỗi ăn trước mặt vợ iu của ông để em nó nuốt nước miếng ừng ực như con nít thèm kẹo thế kia! Ra đường coi chừng ông đây.!!!!
— Đoạn Tinh Dực, làm người không khó đâu anh, đừng có cố biến thành... thần đằng nữa mà, xin anh đó !!!
— Theo tui thấy thì tên Đoạn chó điên này rõ ràng cố tình còn gì nữa! Thử nghĩ mà xem, ôm vợ mềm nhũn như bánh bao mới hấp, thơm ngào ngạt như sữa buổi sớm, lại bị vợ nhìn bằng ánh mắt đó... tôi mà là tên họ Đoạn kia thì cũng rùng mình, nổi cả gai ốc, chứ ai đời chịu cho nổi!
Đói bụng quá đi mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!