Thiển Linh chìm vào một giấc ngủ sâu đến lạ. Cậu cứ tưởng rằng những chuyện kinh hoàng ban sáng sẽ đeo bám mình, nhưng vừa ngả lưng xuống gối, cơn buồn ngủ đã ập đến, cuốn cậu vào một giấc mơ không mộng mị. Đến khi mí mắt khẽ rung rinh, chậm rãi hé mở lần nữa.
Khi tỉnh giấc, Thiển Linh nhận ra màn đêm đã bao trùm không gian, căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh mịch.
Cậu khẽ cựa mình, cởi bỏ chiếc chăn dày đang ủ ấm cơ thể, rồi chậm rãi ngồi dậy, đưa tay dụi nhẹ đôi mắt còn vương chút mệt mỏi.
Cơn buồn ngủ vẫn còn luyến tiếc bám víu lấy tâm trí cậu, khiến mọi thứ xung quanh dường như mơ hồ hơn rất nhiều.
Bất chợt, một tiếng động nhỏ phát ra từ phía bên cạnh giường, phá tan sự tĩnh lặng.
Thiển Linh còn chưa kịp định thần nhìn rõ, thì bóng đen kia đã bất ngờ lao đến. Một hơi thở nóng rực phả vào mặt cậu, rồi vòng tay thân mật nhưng đầy kích động ôm chặt lấy Thiển Linh, cái đầu ấm áp cọ cọ vào vùng cổ và xương quai xanh cậu.
"Tỉnh rồi à."
Một tiếng rên khẽ khàng thoát ra từ cổ họng Thiển Linh.
Một cảm giác nhói nhẹ lan ra từ khóe miệng, nơi vết thương vẫn còn âm ỉ.
"Đau lắm sao?" giọng nói kia lập tức trở nên lo lắng.
Chàng trai đang vùi mặt vào người Thiển Linh khẽ giật mình dừng lại. Hắn vội vã ngẩng lên, nhích người ra xa một chút, rồi với tay về phía đầu giường, lúng túng tìm kiếm công tắc đèn.
Một tiếng "tách" khẽ vang lên.
Ánh đèn bàn dịu nhẹ, ấm áp lan tỏa, xua tan màn đêm tĩnh mịch, chiếu sáng một khoảng nhỏ xung quanh chiếc giường bệnh.
Trong ánh sáng vàng nhạt, đôi mắt hắn ánh lên vẻ dịu dàng.
Thiển Linh theo phản xạ khép hờ đôi mắt, cố gắng làm quen với ánh sáng bất ngờ ùa đến.
Đoạn Tinh Dực chăm chú nhìn gương mặt thiếu niên vừa tỉnh giấc, giọng đầy vẻ sốt sắng:
"Còn đau không? Anh không cố ý làm em đau đâu, tại anh thấy em tỉnh rồi nên anh hơi kích động quá. Mà bé con này em biết không, em ngủ say lắm đấy nếu lỡ như có tên b**n th** nào đó vào đây với ý đồ bậy bạ thì sao đây ?"
Sau khi được hộ tá xử lý xong vết thương sau việc ẩu đả với gã đàn ông bị tâm thần kia, Đoạn Tinh Dực liền hối hả tìm đến phòng bệnh của Thiển Linh.
Nhưng khi đến nơi thì hắn đã nhìn thấy thiếu niên đang cuộn tròn mình trong chăn như con sâu bướm đang trong quá trình ủ kén để trở thành một con bướm xinh đẹp. Nhóc con ngủ say sửa đến quên trời quên đất, miếng băng gạc ngay gáy làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu thiếu niên.
Các hộ tá đã nói rằng Đoạn Tinh Dực có thể về phòng nghỉ ngơi, nhưng làm quái gì hắn có thể yên lòng khi để Thiển Linh ở đây một mình được.
Dù sao, trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, với bản tính nhút nhát của cậu, Đoạn Tinh Dực lo rằng Thiển Linh sẽ bị ám ảnh, đến cả trong giấc mơ cũng không yên, có khi còn giật mình tỉnh giấc với gương mặt ướt đẫm nước mắt nữa không chừng.
Thế là Đoạn Tinh Dực chầm chậm kéo chiếc ghế gỗ đến, cẩn thận ngồi xuống bên mép giường bệnh. Ánh mắt hắn dịu dàng dõi theo khuôn mặt đang say ngủ của thiếu niên.
Cậu ngủ thật sâu, ngoan ngoãn đến mức dù người khác có tức giận cách mấy họ cũng không nỡ buông lời mắng nhiếc, thiếu niên gần như không hề cựa quậy hay phát ra bất kỳ âm thanh nào. Chiếc chăn vẫn đắp ngay ngắn, không hề bị đá tứ tung. Hình ảnh ngoan ngoãn ấy khiến Đoạn Tinh Dực liên tưởng đến chú mèo con bé bé bỏng cuộn tròn trong ổ ấm áp của mình.
Không thể phủ nhận một điều.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Thiển Linh, Đoạn Tinh Dực đã cảm thấy dường như có một sức hút vô hình lan tỏa xung quanh thiếu niên.
Cậu đứng giữa đám đàn ông thô kệch và dữ tợn, dáng người nhỏ nhắn như bị bao phủ hoàn toàn trong bóng hình họ. Bờ vai khẽ co lại, đầu hơi cúi, hai tay nắm lấy vạt áo như tìm chút an toàn cuối cùng.
Giữa những tiếng cười ồn ã và ánh mắt nặng nề kia, cậu giống như một con cừu trắng nhỏ bé trắng muốt lạc giữa bầy sói—vừa đáng thương vừa dị biệt. Khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo tựa như búp bê, lại càng khiến người ta không khỏi chú ý. Trong một không gian nặng nề mùi thuốc lá và mồ hôi, sự tồn tại của cậu... tựa như một mảnh tuyết rơi sai chỗ.
Ngay cả khi bị đám người kia dùng những lời lẽ cay nghiệt xỉ vả đến đỏ bừng mặt, cậu cũng chỉ im lặng cắn chặt môi, hai tay siết chặt lấy vạt áo, không thốt ra được một lời phản kháng.
Thật ngoan ngoãn và vô hại.
Đó là ấn tượng ban đầu sâu sắc mà Thiển Linh để lại trong lòng Đoạn Tinh Dực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!