Chương 3: Trò đùa đầy ác ý

Màn đêm tĩnh mịch dường như đặc quánh lại khi cánh cổng sắt trước mặt Thiển Linh khẽ rít lên một âm thanh lạnh lẽo đến tận xương tủy, chậm rãi hé mở. Đó là cánh cổng thứ tư, ngưỡng cửa dẫn vào một thế giới mà cậu chỉ từng nghe qua những lời đồn đại rợn người.

Khu A – nơi được đồn là "đáng sợ nhất" – giờ đã ở ngay trước mắt cậu.

Không gian u ám phía sau cánh cổng dần hiện ra, nuốt chửng ánh sáng yếu ớt bên ngoài. Cùng bước chân vào nơi ấy với Thiển Linh còn có những người bệnh khác, dáng vẻ từng trải và mạnh mẽ hơn cậu nhiều. Thiển Linh lặng lẽ nép mình ở cuối hàng, đôi chân nặng trĩu khẽ bước theo bóng lưng những người đi trước, lòng cậu ngổn ngang những nỗi niềm khó tả.

"Loảng xoảng, loảng xoảng..."

"Ê nhóc tì, sao run cầm cập dữ vậy, bổn đại gia đây còn tưởng cưng sắp tè ra quần rồi chứ . Hahaha!"

Hai bên lối đi, chấn động bởi những cú đập thình thịch vào hàng rào sắt, là đám "cư dân" kỳ cựu của khu A. Tiếng huýt sáo the thé lẫn trong những tràng cười quái dị, rợn người vang vọng khắp hành lang lạnh lẽo.

Thiển Linh nghiến chặt môi, cố thu mình lại nhỏ nhất có thể.

Vậy mà đám người kia, như thể có giác quan thứ sáu, vẫn phát hiện ra "chú cừu non" đang lủi thủi bám theo cuối hàng. Ánh mắt bọn chúng láo liên, rồi đồng loạt đổ dồn về phía cậu.

"Ủa? Em gái bé bỏng lạc đàn hả? Môi xinh dữ ta, biết gọi 'anh ơi' chưa cưng?" Một tên vừa vỗ mạnh tay vào lưới sắt vừa buông lời trêu chọc, giọng điệu chẳng khác gì đám đầu gấu xóm liều.

"Đi đâu vội vàng thế, cục cưng~"

Ủa gì dợ, đây là bệnh nhân hay dân anh chị chợ búa vậy trời?

Thiển Linh còn đang mải miết với mớ suy nghĩ hỗn độn, chẳng để ý gì xung quanh, thì đoàn người phía trước bất ngờ khựng lại. "Bịch!" Cậu đâm sầm vào lưng người đi trước một cú đau điếng.

"... Ui da."

Chóp mũi non nớt của Thiển Linh va mạnh vào tấm lưng vững chãi, nhói buốt đến mức cậu phải lùi lại hai bước. Đầu mũi trắng trẻo ửng lên một vệt đỏ tươi, nước mắt cũng theo đó mà chực trào ra.

Tiếng cười cợt nhả sau hàng rào sắt bỗng im bặt.

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt đổ dồn về gương mặt đang ửng hồng, ướt át của Thiển Linh – một vẻ đẹp mong manh mà họ chưa từng thấy ở cái nơi khắc nghiệt này. Mấy tên heo mập vừa nãy còn buông lời trêu ghẹo giờ nuốt khan một tiếng, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

"Đậu má, chạm nhẹ mà đỏ ngay? Mềm dữ trời..."

Thiển Linh xoa xoa mũi.

Người đàn ông bị cậu đâm vào quay lại, gương mặt lạnh lùng đẹp trai, cơ bắp ẩn hiện dưới bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình.

Tóc đen che nửa mặt, ánh mắt lạnh băng, rõ ràng chẳng biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lướt qua cậu một cái.

Thiển Linh vội lí nhí: "Xin lỗi..."

Hắn nhìn cậu vài giây, khẽ "ừ" một tiếng, trong khi cậu không để ý thì ánh mắt ấy lại tối hẳn đi.

Sau khi trải qua khâu kiểm tra an ninh cuối cùng, đảm bảo không mang theo bất cứ thứ gì khả nghi hay nguy hiểm, Thiển Linh và những người bệnh nhân mới được nhận những vật dụng cá nhân đơn giản.

Vất vả cả một buổi trời, cuối cùng cũng lê được đến phòng bệnh, Thiển Linh chỉ ước có thể thả mình xuống chiếc giường đơn sơ kia, ngủ một giấc quên trời đất.

[Đừng ngồi xuống.]

Ngay khi cậu vừa định đặt mông xuống mép giường, giọng nói điện tử quen thuộc lại vang lên trong đầu, lạnh lùng và dứt khoát.

[Trên giường có thứ gì đó rất bẩn.]

Thiển Linh giật mình khựng lại. Cậu nheo mắt nhìn kỹ hơn vào chỗ giường vừa định ngồi, một vệt sáng kỳ lạ phản chiếu ánh đèn nhấp nháy.

Cái gì đây?

[Một loại dịch thể.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!