Thực tế, lời Lục Tễ nói hoàn toàn không sai. Trong tình huống bị bắt làm tin như vậy, giữ được bình tĩnh là lựa chọn khôn ngoan nhất có thể rồi. Thế nhưng, Thiển Linh thừa biết rằng nếu không có sự phối hợp âm thầm của Lục Tễ, thì cảnh Đoạn Tinh Dực lao từ ban công xuống và khống chế tên bắt cóc đã chẳng thể diễn ra trọn vẹn đến thế.
Nhưng mà hic, cậu vẫn thấy tủi thân lắm đó.
Cậu gần như đã nghĩ rằng mình sẽ bị bỏ rơi cho đến chết, nhất là Lục Tễ, người từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ điềm tĩnh lạ thường, dửng dưng lạnh nhạt trước sự bối rối và sợ hãi của cậu.
"Vết thương ở miệng còn đau không? Há ra để tôi xem."
Thiển Linh ngước đôi mắt lên nhìn anh.
Đúng là một bác sĩ mẫu mực, Lục Tễ chẳng có điểm nào để bắt bẻ, ngay cả chiếc gọng kính vàng kia dường như cũng ánh lên vẻ lạnh lùng chuyên nghiệp.
Vậy mà, cái người hoàn hảo ấy lại có thể cất lên một giọng nói dịu dàng đến lạ, rót vào tai cậu những lời quan tâm chứa đầy sự ấm áp ấy.
Thiển Linh lạc lối trong mớ cảm xúc hỗn độn, chẳng thể nào định hình được, đâu mới là con người thật của Lục Tễ.
Rốt cuộc, đâu mới thật sự là con người thật của Lục Tễ ?
Anh khẽ cúi người, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cằm Thiển Linh, cái lạnh thấm sâu, dường như còn buốt giá hơn lần trước, len lỏi vào tận mạch máu.
"Ngoan nào, sẽ hơi đau một chút thôi."
Miếng bông gòn ẩm ướt mùi cồn sát trùng nhẹ nhàng lướt trên vùng da quanh vết thương, Lục Tễ đã cố gắng hết sức để lực tay thật khẽ. Nhưng Thiển Linh vẫn không kìm được mà nhíu đôi mày thanh tú, cắn chặt lấy môi dưới.
Hàm răng nghiến chặt vào đôi môi ửng hồng, in hằn một vệt trắng bệch.
Cậu vốn dĩ rất sợ đau.
Có lẽ, trời sinh dây thần kinh cảm giác đau của cậu đã nhạy cảm hơn người khác.
Và sự đau đớn này, đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của cậu rồi.
Ngay khi miếng bông lạnh lẽo chạm vào vết thương, cả người Thiển Linh khẽ run lên. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo blouse trắng của Lục Tễ, một tiếng nức nở nghẹn ngào, khe khẽ bật ra từ khóe môi đang nghiến chặt đến đau đớn.
Lục Tễ khựng lại động tác lau chùi.
Thiếu niên trước mắt rõ ràng đang cố gắng kìm nén đến giới hạn cuối cùng. Hơi thở dồn dập, nóng hổi phả ra từng nhịp nặng nề; khóe mắt, chóp mũi nhuộm sắc đỏ ửng, hốc mắt đã nhòe nước, chỉ chờ đợi trực trào ra bất cứ lúc nào. Môi dưới bị cắn đến suýt chút nữa thì bật máu, run rẩy đến mức khiến người nhìn thôi cũng thấy xót xa.
Nỗi đau ấy... có lẽ đã vượt quá sức chịu đựng của thiếu niên đáng thương rồi.
Vậy mà cậu vẫn cắn răng, không chịu hé miệng van xin một lời.
Lục Tễ khẽ thở dài, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn cậu. Thiếu niên này, xinh đẹp và yếu ớt như vậy, đến cả lúc kiểm tra sức khỏe bình thường cũng không ngừng mè nheo khó chịu, nhưng một khi đã bướng bỉnh thì thật là... khiến người ta vừa thương vừa bực.
"Cái miệng nhỏ đó... sắp bị em hành hạ đến nỗi sắp bật máu rồi kìa, đừng gắng chịu đựng mà hành hạ nó nữa."
Anh ném vội miếng gạc dính máu vào thùng rác.
Lục Tễ lại lấy một miếng bông gòn trắng tinh, cẩn thận gấp thành hình vuông nhỏ rồi đưa đến bên miệng Thiển Linh.
"Cắn lấy cái này đi."
Đôi hàng mi thanh tú của Thiển Linh khẽ run rẩy, cậu lén liếc nhìn Lục Tễ một cái.
Sau khi xác nhận ánh mắt anh không mang theo ý đồ nào khác, cậu ngoan ngoãn hé môi, ngậm lấy miếng bông gòn.
"Lát nữa tôi sẽ sát trùng vết thương ở miệng," giọng Lục Tễ trầm thấp nhưng lại mang theo sự dịu dàng khó tả, "Nó có lẽ sẽ hơi rát một chút. Nếu đau quá, em cứ kêu lên, không cần phải cố chịu đựng đâu, chuyện này không có gì đáng xấu hổ cả."
Lời vừa dứt, một cảm giác lạnh buốt cùng mùi cồn nồng nặc xộc thẳng vào khứu giác, miếng gạc đã áp nhẹ lên gáy Thiển Linh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!