Từ khoảnh khắc hiểm nguy ập đến cho đến khi cậu được an toàn bao trùm lấy, mọi thứ diễn ra quá đột ngột, khiến trái tim Thiển Linh nghẹn lại, không kịp đón nhận bất cứ cảm xúc nào.
Thậm chí...
Trong tận cùng tuyệt vọng, ý nghĩ bị bỏ rơi, đơn độc chìm trong bóng tối đã từng bước gặm nhấm trái tim Thiển Linh. Hàng mi khẽ run rẩy rồi từ từ khép lại, những giọt nước mắt nóng hổi không kìm nén được, âm thầm lăn dài trên đôi má trắng bệch. Nỗi sợ hãi và tủi thân cứ như thế mà dồn nén trong lòng, không thành tiếng.
Thậm chí, trong khoảnh khắc mờ ảo ấy, cậu còn ngỡ giọng nói kia như khúc dạo đầu của một bản thánh ca, khúc nhạc mà với người khác có lẽ là chương mở đầu tuyệt đẹp, nhưng với cậu lại là hồi kết tuyệt vọng.
"Khóc lóc gì chứ."
Lục Tễ khẽ khàng nâng niu cằm cậu trong lòng bàn tay. Qua lớp găng tay y tế mỏng manh, anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má cậu.
"Đừng lo, mọi chuyện đã ổn rồi."
Nhưng đáp lại lời an ủi ấy, nước mắt Thiển Linh lại tuôn rơi không ngừng, như thể bao uất ức và tủi thân được dồn nén bấy lâu nay lại vì chuyện này mà như đê vỡ sau cơn bão dữ dội. Đôi mắt trong veo, long lanh như chứa cả một bầu trời nước, vẫn kiên quyết không hướng về phía anh dù chỉ là một cái thoáng qua.
Thiển Linh không hề tìm kiếm một lời vỗ về, cũng chẳng nấc lên thành tiếng. Đôi mắt cậu dán chặt vào cây bút máy đỏ tươi vết máu trên sàn nhà lạnh lẽo, bờ môi nhợt nhạt khẽ run rẩy, như thể đang dùng sự câm lặng để gào thét nỗi bất bình.
"Em giận tôi lắm, phải không?"
Không một lời đáp lại, trái tim Lục Tễ khẽ nhói lên. Nhưng lý trí của một người bác sĩ đã chai sạn cảm xúc buộc anh phải kìm nén mọi xao động từ người đối diện mình.
"Vết thương ở miệng em vẫn còn rỉ máu, lại đây để tôi xem."
Một tiếng "ầm" trầm đục vang lên, gã đàn ông đổ gục xuống sàn, bất tỉnh nhân sự. Đoạn Tinh Dực chống tay đứng lên, cơn thịnh nộ vẫn còn sục sôi trong lồng ngực, hắn không chút thương tiếc giáng thêm hai cú đá mạnh như trời giáng vào người kẻ kia.
Hắn ngẩng phắt đầu, ánh mắt nóng rực lập tức hướng về phía Thiển Linh.
Trong lòng hắn đinh ninh sẽ bắt gặp ánh mắt ngập tràn hy vọng, sự ngưỡng mộ lấp lánh và lòng biết ơn sâu sắc – một ánh nhìn như ngọn lửa sưởi ấm trái tim hắn, khiến dòng máu trong người hắn không ngừng cuộn trào. Nhưng ánh mắt cả hai chỉ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tựa như vở kịch " Ngưu Lang và Chức Nữ " vậy.
Hàng mi Thiển Linh khẽ run rẩy như cánh bướm non, rồi cậu vội vã cụp mắt xuống, trong đáy lòng hiện rõ một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Cậu khẽ nghiêng đầu, né tránh ánh mắt lo lắng của Đoạn Tinh Dực, cố gắng khép cơ thể vào thế giới bé nhỏ của riêng mình.
Đoạn Tinh Dực nóng nảy cúi sát mặt cậu, hơi thở dồn dập mang theo chút hơi nóng sau những động tác mạnh và phảng phất mùi máu tanh nhè nhẹ.
"Bé con, em sao thế ?" Giọng hắn vừa vội vã vừa có chút bất an.
Kẻ vừa đẩy cậu vào nguy hiểm, nay lại xuất hiện như một vị cứu tinh, sự mâu thuẫn ấy khiến trái tim Thiển Linh như bị ai đó bóp nghẹn lại.
Nghe thấy giọng hắn, bao nhiêu tủi hờn, sợ hãi bấy lâu nay trào dâng, nghẹn ứ nơi cổ họng, cuối cùng cũng vỡ òa thành tiếng:
"Sao... sao bây giờ anh mới đến? Rõ ràng... anh đã bỏ rơi tôi. Hức hức...... Đoạn Tinh Dực, tôi ghét anh lắm !"
Thấy những giọt nước mắt to tròn như hạt đậu thi nhau rơi xuống gò má trắng trẻo của Thiển Linh, Đoạn Tinh Dực hốt hoảng, vội vàng muốn đưa tay lau đi nhưng chợt nhận ra bàn tay mình vẫn còn vương đầy vết máu tanh.
"Ngoan nào, đừng khóc nữa mà em. Anh không hề bỏ mặc em đâu. Anh... anh đã trèo cả ống nước lên đây, chỉ vì sợ em gặp chuyện không hay."
Hắn vội vàng đưa cánh tay đã trầy xước của mình ra, như muốn chứng minh sự vất vả và lo lắng của bản thân:
"Thấy không, vì em mà anh ra nông nỗi này đây. Trong tim anh chỉ có mình em thôi, làm sao anh có thể bỏ rơi em được chứ hả, bé yêu ?"
Hàng mi Thiển Linh khẽ run rẩy, đôi mắt ướt át nhìn vết trầy xước trên tay hắn.
"Vết thương đó.... anh không sao chứ?. Có đau lắm không anh? " Giọng cậu khẽ khàng, mang theo chút lo lắng.
Trong lòng Đoạn Tinh Dực mừng như trẩy hội, dường như mọi đau đớn chỉ như bị kiến cắn qua vậy. Nhưng nhìn Thiển Linh như thế hắn lại muốn trêu chọc cậu nhiều hơn, cố gắng bày ra sự đau đớn lên gương mặt nhắn nhó của mình.
"Đau chứ em ! Nhưng nhìn thấy em khóc thế này, vết thương của anh lại như bị ai đó xát muối thêm vậy, đau lắm đó bé có biết không ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!