"Nhóc con, cậu làm gì ở nơi này ?"
Thanh âm đột ngột như xé toạc không gian tĩnh lặng, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Thiển Linh. Cậu giật mình quay đầu, Lục Tễ đã đứng đó, cách cậu không xa.
Thiển Linh khẽ thở phào, lồng ngực dịu lại đôi chút.
" Bác sĩ Lục "
Lục Tễ tiến lại gần hơn, mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo quen thuộc từ chiếc áo blouse trắng của anh phảng phất. Đôi mắt anh nhìn Thiển Linh, ẩn chứa một tia dò xét.
"Đã có câu trả lời cho mình chưa?"
Thiển Linh khẽ gật đầu. Cậu không quên Lục Tễ từng nhấn mạnh sự khó chịu với những lời dối trá thốt ra từ miệng bệnh nhân.
"Tôi hiểu mà," Lục Tễ chậm rãi nói, ánh mắt nhìn xa xăm, "Người mới đến đây ai chẳng muốn trốn chạy. Đó là phản ứng tự nhiên khi phải đối diện với một cuộc sống hoàn toàn xa lạ, một sự chối bỏ những điều chưa quen thuộc."
Lục Tễ khẽ cười, "Đây chính là bản chất thật sự của loài người, chỉ muốn trốn chạy khỏi những thứ họ cho là gây nguy hiểm cho bản thân họ mà thôi."
Thiển Linh ngước mắt nhìn Lục Tễ, trong đáy mắt thoáng qua một tia dò hỏi. "Vậy bác sĩ Lục... anh chưa bao giờ có ý định muốn rời khỏi nơi này sao?"
"Chưa từng." Câu trả lời dứt khoát, không chút do dự.
Phải rồi. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Thiển Linh.
Thiển Linh, với thân phận một bệnh nhân bị giam cầm, khao khát sự tự do đến nỗi tim gan lẫn lộn, hơi thở thì dễ bị nghẹt. Nhưng Lục Tễ thì khác. Anh là bác sĩ, là người nắm giữ quyền tự do cá nhân trọn vẹn. Nơi này không phải nhà tù của anh, mà là nơi anh thực hiện công việc, là lẽ sống anh đã chọn. Chẳng có lý do gì để anh muốn rời đi cả.
"Cậu khát khao rời khỏi nơi này đến vậy sao?" Lục Tễ nhìn sâu vào mắt Thiển Linh, giọng điệu thản nhiên nhưng ánh mắt lại sắc bén. "Nghe các hộ tá kể, cậu hòa nhập khá tốt với mọi người ở khu A, đặc biệt là Đoạn Tinh Dực. Họ nói cậu ta rất quý mến cậu mà."
Quý mến? Một ý nghĩ chua xót thoáng qua trong đầu Thiển Linh. Cái kiểu thích trêu đùa đến phát bực ấy mà là quý mến sao?
"Anh ta chỉ giỏi chọc tức tôi thôi," Thiển Linh khẽ nói, hàng mi dài rũ xuống che đi ánh mắt, vẻ mặt ngoan hiền đến đáng thương.
Lục Tễ khẽ cong khóe môi, một nụ cười nhạt không rõ ý tứ.
Ngay cả khi ngoài miệng nói ghét, cũng không có chút sức thuyết phục nào.
"Tin tôi đi," Lục Tễ nói, giọng anh mang theo một sự chắc chắn kỳ lạ, "rất nhanh thôi, cậu sẽ quen dần với nơi này, thậm chí còn thích nghi đến mức không muốn rời đi nữa."
Thiển Linh ngước đôi mắt to tròn, long lanh nhìn anh, vẻ kinh ngạc không giấu giếm.
"Sao... sao có thể như vậy được? "
Những lời nói vừa thốt ra từ miệng của Lục Tễ hoàn toàn vượt ra ngoài sự hiểu biết của Thiển Linh. Dù có nhiệm vụ trốn thoát khỏi cái "Ải" quái quỷ này hay không, cậu vẫn ý thức rõ mình là một người có tâm trí hoàn toàn tỉnh táo. Sống trong môi trường bệnh viện tâm thần này, cậu chỉ cảm thấy mình như một kẻ lạc loài.
"Cậu không tin sao?" Lục Tễ nhẹ giọng hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát phản ứng của Thiển Linh.
Không hề có một chút bực dọc nào trên gương mặt của Lục Tễ. Anh đưa tay về phía Thiển Linh, trên bàn tay đeo chiếc găng tay y tế trắng tinh, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt lạnh lẽo.
"Nhưng mà cũng không sao ," giọng anh vẫn thản nhiên, "thực tế mới là thước đo cuối cùng. Tôi có thể cho cậu thấy... những trường hợp chân thật nhất. "
Và rất nhanh sau đó.
Thiển Linh mơ hồ cảm nhận được cái "trường hợp chân thật nhất" mà Lục Tễ muốn cho cậu xem rốt cuộc là gì. Giác quan thứ sáu mách bảo với cậu rằng, có chuyện chẳng lành sắp sửa xảy ra.
Lục Tễ không chần chừ, đẩy cánh cửa phòng bệnh hé mở.
Ngay lập tức, một thanh âm xé rách không khí vang lên. Tiếng kêu la đầy hỗn loạn, đầy kinh hãi của một người đàn ông cao lớn. Hắn ta đang bị vài người hộ tá lực lưỡng đè chặt xuống giường, những sợi dây trói màu trắng lạnh lẽo đang được siết chặt quanh cổ tay người đàn ông.
Tiếng cửa mở khẽ khàng lọt vào trong không gian hỗn loạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!