Thiển Linh ngủ một giấc say sưa đến mức tận thế đến cậu cũng không hay biết gì.
Khi ánh sáng ban mai dịu dàng len lỏi qua khe cửa sổ, khẽ lay động mí mắt của Thiển Linh. Cậu khẽ cựa mình, dụi dụi đôi mắt còn vương chút ngái ngủ trong lớp chăn ấm áp, đầu óc vẫn còn mơ màng như lạc giữa những đám mây bồng bềnh. Bất chợt, bàn tay đang dụi mắt của cậu bỗng khựng lại giữa không trung.
Kỳ lạ thật.
Hình như có một mùi gì đó thì phải. Một mùi hương rất khác thường, nhè nhẹ thoảng qua, khẽ chạm vào khứu giác của Thiển Linh. Cậu đưa tay lên chóp mũi hít hít sâu hơn, một mùi hương nhàn nhạt, mơ hồ, phảng phất đâu đó hương thơm dìu dịu của hoa hồng.
Thiển Linh khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng dù cố nhớ lại, tất cả những loại sữa tắm, dầu gội hay nước giặt quen thuộc mà cậu từng dùng, chẳng thứ nào có cái mùi hương kỳ lạ này.
"Thiển Linh."
Một giọng nam trầm lạnh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Bạch Cảnh đang ngồi vắt vẻo trên mép giường đối diện, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cậu.
"Đồ con sâu lười, ngủ đến quên trăng quên sao."
Thiển Linh giật mình thon thót, chột dạ gật gật đầu lia lịa. Cậu chậm rì rì quấn chặt cái chăn quanh người như cái kén tằm rồi từ từ ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn díp lại vì ngái ngủ, hàng mi dài rũ xuống như hai chiếc quạt nan ướt.
"Hì hì... xin lỗi anh... tại tôi buồn ngủ quá ... tôi đã cố gắng tự nhủ trong đầu là không được ngủ, tuyệt đối không được ngủ, ấy thế mà... không hiểu sao mắt cứ tự động đóng sập lại á..."
"Ngủ thì cứ ngủ thôi, nhưng lần sau nhớ đắp chăn cẩn thận vào, kẻo lại hắt hơi sổ mũi thì khổ."
Bạch Cảnh nói xong liền thản nhiên đứng dậy, bước về phía nhà vệ sinh, giọng điệu bình thường như đang nhắc nhở một điều hiển nhiên.
Thiển Linh khẽ nhíu mày, trong lòng dấy lên một sự nghi hoặc khó tả.
Từ bé đến lớn, cậu vốn là đứa trẻ ngoan ngoãn đến nổi khi ngủ không có bất cứ tật xấu nào, hay là cậu chẳng bao giờ có thói quen đạp chăn hay trở mình lung tung khi ngủ. Ngược lại, cậu còn có một "chiêu độc lạ mà chỉ duy nhất mình cậu có thôi" đó chính là cuộn tròn mình trong chăn kín mít như một con nhộng, chỉ chừa đúng một khoảng nhỏ để thở.
Vậy thì... tại sao chăn lại có thể bị tuột ra?
Một tia nghi ngờ chợt lóe lên trong đầu Thiển Linh, nhanh như một tia chớp xẹt ngang bầu trời đêm.
Cậu khẽ nghiêng đầu, trong lòng thầm thì một câu hỏi đầy dò xét:
"Hệ thống ơi... tớ hỏi thật... tối hôm qua... có ai đó đã động vào chăn của tớ đúng không ?"
Trái tim Tim Thiển Linh bất ngờ thình lình lỡ nhịp.
[Ừm.]
Âm thanh vỏn vẹn một chữ từ hệ thống vang lên, tựa hồ như một lưỡi dao băng giá khứa ngang dòng chảy cuồn cuộn trong huyết quản của Thiển Linh, khiến mọi thứ đông cứng lại trong tức khắc.
Giấc ngủ sâu như nhấn chìm cậu vào một khoảng lặng tuyệt đối, cuốn trôi đi mọi dấu vết, mọi cảm giác còn sót lại của đêm qua, tựa như một trang giấy trắng hoàn toàn.
——"Trong thế giới của sự vặn vẹo, mỗi một hành động điên rồ đều là một dấu mốc 'cải tiến' rất đáng sợ."
—— "Em nghĩ lần tới hắn sẽ giở trò gì với em ?"
Những lời mà Bạch Cảnh từng nói văng vẳng, vọng lại trong tâm trí Thiển Linh như tiếng chuông đơn độc giữa một vùng hỗn mang câm lặng.
Đầu óc cậu nặng trĩu, tựa hồ như bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ, chập chờn giữa hiện thực và ảo giác.
Không rõ là dư âm của giấc ngủ còn níu kéo hay nỗi kinh hoàng đang dần xâm chiếm, Thiển Linh khẽ khàng cúi người, đôi tay bấu chặt vào thành giường lạnh lẽo, động tác chậm rãi, nặng nề nghiêng người nhìn xuống khoảng không đen đặc dưới gầm giường.
Gầm giường trống trải, đến một sợi tơ nhện cũng không vương.
Một hơi thở nhẹ nhõm thoát ra khỏi lồng ngực Thiển Linh, xua tan đi phần nào sự bức bối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!