Bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng:
"Phản hồi của người chơi đã được ghi nhận. Cảm ơn ngài đã đóng góp ý kiến quý báu của mình cho Khủng Du. ——K."
Ngắn đến mức Thiển Linh chợt nghĩ đây chỉ là một thông báo tự động từ hệ thống. Hoàn toàn khác xa những lời đồn thổi hoa mỹ về "K thần" hay những màn "trả thù" rùng rợn kia.
Trả thù ư? Chuyện vớ vẩn gì đang diễn ra thế này. Ai đó làm ơn giải thích tui hiểu được hong vậy ?
Đọc xong dòng chữ ngắn ngủi, Thiển Linh thả lá thư mỏng vào lòng bàn tay.
Chất giấy nhẹ tênh lơ lửng giữa không trung, rồi đột ngột — soạt — một ngọn lửa lam nhạt âm thầm bùng lên. Chỉ trong tích tắc, nó đã thiêu rụi hoàn toàn, chẳng để lại chút dấu vết nào ngoài một nhúm tro tàn... chỉ con duy nhất cọng cỏ đuôi chó màu vàng kim không bị đốt cháy bởi ánh lửa lam kia mà nó chỉ lặng lẽ rơi xuống.
Cọng cỏ mềm mại khẽ chạm vào lòng bàn tay cậu.
Những sợi tơ mềm mại bao phủ cọng cỏ khẽ cọ vào da thịt mềm mại của thiếu niên, mang đến một cảm giác ngứa ran nhè nhẹ, mơ hồ. Thiển Linh khẽ nhíu mày, đưa cọng cỏ lên trước luồng sáng, nghiêng đầu chăm chú quan sát.
Ánh đèn soi rọi, cọng cỏ đuôi chó hiện lên như một sinh vật nhỏ bé đến từ thế giới khác. Tưởng chừng chỉ là cây cỏ ven đường, vậy mà dưới lớp nhung vàng óng ánh ấy, nó lại toát lên một vẻ đẹp khác thường, nó như ẩn giấu một bí mật chưa từng được hé lộ, vẫn lặng thinh giữa vẻ ngoài tầm thường.
Không có một dòng miêu tả cụ thể, cũng có không nhãn mác, hay chẳng hề có chỉ số đạo cụ nào hiển thị.
Thiển Linh khẽ nghiêng đầu, một tiếng thở dài sắp sửa bật ra.
"Cạch."
Tiếng cửa khe khẽ mở ra từ phía sau.
Bạch Cảnh vừa tắm xong, bước ra với làn hơi nước mát lạnh bao quanh. Mùi hương sữa tắm nhè nhẹ vương vấn trên người anh ta, thanh khiết mà dễ chịu. Bạch Cảnh cúi người, những giọt nước còn đọng trên mái tóc đen khẽ rơi, giọng trầm khàn khẽ cất lên:
"Có chuyện gì vậy ?"
Thiển Linh giật mình quay phắt lại, vẻ mặt vẫn còn đang ngơ ngác vì lá thư của K lúc nãy.
Trong tay cậu, cọng cỏ đuôi chó vẫn nằm yên lặng như chưa từng mang theo bất kỳ ý nghĩa nào. Nhưng ánh mắt cậu... lại vô thức đuổi theo một giọt nước vừa rơi khỏi chiếc cằm sắc lạnh của Bạch Cảnh, lướt dọc theo cần cổ thon dài, trượt qua xương quai xanh gợi cảm, rồi men theo cơ bụng rắn chắc như điêu khắc, sau đó giọt nước ấy biến mất nơi mép khăn tắm trắng vắt hờ nơi hông.
Thiển Linh hoảng hốt che lấy đôi mắt đang tròn xoe vì bối rối, vành tai lập tức nhuộm một màu hồng nhạt như cánh hoa phớt nắng. Giọng nói khẽ vang lên, mềm mại mà mang theo chút giận dỗi trẻ con:
"Anh... anh không thể mặc tử tế một chút được à?"
Dễ thương đến mức khiến người ta không nỡ trêu thêm.
Bạch Cảnh khẽ bật cười, cúi người xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn phớt lên những ngón tay mảnh khảnh đang che kín đôi mắt cậu. Giọng nói trầm khàn, mang theo chút lười biếng cố hữu và ý trêu chọc không giấu giếm: " Tôi quên mang vào."
Thật chẳng biết phải làm sao với người này, tắm mà quên luôn cả việc mang quần áo là thế nào chứ !
Thiển Linh lập tức rụt tay về như bị bỏng, mặt nghiêm túc đến mức buồn cười, ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường, tay đặt lên đùi như học sinh tiểu học chuẩn bị nghe mắng. Giọng cậu hơi cao lên, cố gắng tỏ ra cứng rắn:
"Anh mặc quần áo vào ngay đi. Không thì tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa đâu!"
Bạch Cảnh nhướng mày, môi cong cong như đang kiềm nén cười. Đến lúc này anh ta mới chịu tỏ ra ngoan ngoãn một chút, ra vẻ tiếc nuối mà đứng thẳng dậy, từng bước thong thả đi về phía giường của mình.
Trong khi đó, Thiển Linh cúi gằm mặt, không dám nhìn, ngón tay siết chặt lấy cọng cỏ đuôi chó vàng kim trong tay như thể nó là vật cứu mạng — hoặc... là nơi trốn tránh duy nhất khỏi ánh mắt và cơ bụng khiến người ta mặt đỏ tim rung kia.
Cậu vùi mặt xuống, không dám nhìn sang phía Bạch Cảnh, chỉ cảm nhận được tiếng quần áo sột soạt khe khẽ, và đôi tai lại nóng ran như lửa đốt. Cái cảm giác lạ lẫm khi chia sẻ không gian sống với một người khác thế này, Thiển Linh chưa từng nếm trải bao giờ.
Cuộc sống thường nhật của cậu vốn dĩ bộn bề khó khăn, đến một khoảng không gian riêng tư nhỏ bé cũng là điều xa xỉ. Thế nhưng, thật kỳ lạ, chính trong cái Ải đầy rẫy hiểm nguy này, sự hiện diện của người kia lại âm thầm mang đến cho cậu một cảm giác bình yên đến khó tả.
"Anh mặc xong chưa?"
Bạch Cảnh khẽ "ừ" một tiếng đáp lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!