Dưới ánh đèn nhạt màu, khuôn mặt thanh tú của Thiển Linh hiện lên vẻ ngơ ngác, khi đối diện với những câu hỏi dồn dập từ Bạch Cảnh. Ánh mắt cậu mờ mịt như thể chưa từng nghĩ đến bất kỳ điều gì sâu xa.
Bạch Cảnh nhìn vẻ mặt ngơ ngác ấy, khóe môi khẽ vẽ lên một nụ cười vừa như chế giễu, vừa mang theo chút bất lực nhìn nhóc con trước mặt.
"Em thật sự chưa từng nghĩ đến những chuyện này đúng không?"
Thiển Linh khẽ mím môi, vành tai ửng đỏ, cúi đầu e thẹn. Cậu thật lòng chưa từng nghĩ xa xôi, chỉ một lòng một dạ mong mỏi thoát khỏi ngục tù trá hình này.
Ánh mắt Bạch Cảnh vô thức dừng lại nơi đôi môi khẽ sưng đỏ của Thiển Linh, nơi vẫn còn phảng phất dư vị của nụ hôn vừa rồi. Mỗi đường cong như thấm đẫm từng hơi thở ngọt ngào, để lại một dấu vết quyến rũ đến mức khiến người ta chẳng thể dời mắt. Vậy mà trong khi trái tim anh ta đang rối loạn không yên, ánh nhìn của Thiển Linh vẫn trong veo, ngây thơ đến lạ kỳ, như thể hoàn toàn không hay biết rằng chỉ cần một ánh mắt, một hành động nho nhỏ của cậu thôi cũng đủ khiến người khác say mê đến lạc lối.
Ánh mắt Bạch Cảnh thoáng lạnh nhạt, rồi chậm rãi trở nên sâu thẳm như mặt hồ vừa bị khuấy động bởi một cơn gió nhẹ.
"Em từng nghe qua rồi chứ... có một câu nói của ông bà xưa kể lại rằng trứng gà không nên để chung một giỏ?"
Thiển Linh lập tức gật đầu, mái tóc khẽ lay động theo động tác nhanh nhẹn ấy, giọng cậu vang lên đầy nghiêm túc mà vẫn không giấu nổi vẻ đáng yêu: "Dạ ! Tôi biết rồi! Rất quen thuộc luôn!"
Bạch Cảnh khẽ đưa tay, ngón tay dừng lại trên má cậu, nhéo nhẹ một cái. Cảm giác mềm mại dưới da như chạm vào một điều nhỏ bé mong manh khiến tim anh ta khẽ chệch nhịp.
"Em cứ việc tin tưởng vào cái buổi chứng minh vô tội để được ra viện đó đi, bởi vì em càng nuôi hy vọng nhiều .... thì em sẽ nhận lại thất vọng nhiều đấy! " anh ta nói, giọng điệu thản nhiên nhưng ánh mắt lại kiên định lạ thường. "Còn tôi... sẽ không bỏ cuộc đâu."
Gò má Thiển Linh ửng lên đỏ tươi vì cái nhéo nhẹ vừa rồi, càng làm nổi bật làn da trắng mịn như tuyết và đôi mắt ngoan hiền như mèo con đang đói chờ được mèo mẹ cho bú sữa ngon.
Bạch Cảnh định bụng buông ra một câu cay nghiệt như "Đến lúc đó đừng có mà khóc lóc tìm đến tôi", nhưng khi chạm phải ánh mắt trong veo, tin tưởng tuyệt đối của Thiển Linh, mọi lời lẽ lạnh lùng trong lòng anh ta đều tan biến.
Ngoan hiền đến mức khiến người ta xót xa thương cảm không dám buông bất kì lời lẽ nặng nề nào, nhưng lại ngốc nghếch đến độ dễ tin người chẳng khác nào một đứa nhóc con bị kẻ bắt cóc lừa bán mình mà vẫn vui vẻ tươi cười đếm tiền phụ hắn.
Cuối cùng, anh ta chỉ khẽ cất giọng:
"Nếu em thất bại, hãy trở về tìm tôi. Lời hứa giữa chúng ta vẫn còn hiệu lực. Tôi nhất định sẽ đưa em ra ngoài."
Đôi mắt mèo của Thiển Linh ánh lên niềm vui, cậu nhảy khỏi giường một cách phấn khởi.
"Vậy thì hẹn gặp anh sau nhé ."
Bạch Cảnh vừa mới nhấc chân khỏi giường, bên cạnh đã trống trơn. Quay đầu lại, hắn thấy Thiển Linh thản nhiên nằm dài trên giường mình, thân hình nhỏ nhắn chiếm trọn một góc, đôi giày da be bé bị đá văng xuống mép thảm. Tư thế nằm của cậu thoải mái đến mức khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng, như thể đây là chỗ thuộc về mình từ rất lâu rồi, chẳng mảy may để tâm đến chủ nhân thực sự của căn phòng.
Nhóc con đúng là có thiên phú giỏi chạy trốn thật đấy.
Thiển Linh khẽ chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, mái tóc hơi rối xòa trước trán, vẻ mặt uể oải. Cậu chán nản nhớ lại cái màn "trốn tìm trong bóng tối" vừa rồi. Một trải nghiệm ngắn ngủi nhưng đủ khiến tim gan đảo lộn, chẳng rõ là hồi hộp, sợ hãi... hay vì một thứ cảm giác khó gọi tên hơn.
Bình luận cứ thế trào dâng như thác lũ, cùng với đủ loại hiệu ứng lấp lánh, hoa rơi bướm lượn sặc sỡ như một vũ hội ánh sáng giữa đêm đen. Màn hình nhấp nháy liên tục khiến Thiển Linh phải nheo mắt, cảm thấy hơi nhức đầu vì ánh sáng quá chói lóa.
Cậu cau mày, khẽ càu nhàu:
"Đừng gửi nữa mà... nhức mắt quá đi."
—— Trời ơi đất hỡi ơi, cục cưng không thích thì má mi sẽ không gửi nữa. Không nóng nè. Hun Hun....!!
—— Mấy ba mấy má, con lạy luôn á, đừng gửi nữa bé bi đã bảo không thích rồi mà ! Tui không muốn bị nhốt vào phòng tối nữa đâu, sợ ma lắm rồi!!!! Đã 2 tiếng 8 phút trôi qua chưa được gặp bé iu nhớ muốn chết đây này.
—— Mấy cái hiệu ứng sến súa này che hết cả dung nhan tuyệt trần của vợ iu rồi, nhìn mà trái tim tôi muốn tan nát luôn á huhu!!
Lời Thiển Linh vừa dứt, những bình luận cuối cùng cũng lặng lẽ dừng lại, các hiệu ứng quà tặng lộng lẫy trên màn hình cũng từ từ tan đi.
Thiển Linh liếc nhanh qua con số quà tặng ở góc trên bên trái, khẽ thở dài rồi lơ đãng hỏi:
"Nè 663 ơi, mấy cái quà tặng này có tác dụng gì vậy. Có mua được bánh ngọt ăn không ...?"
[Bạn tôi ơi. Những thứ quà tặng mà đám fan tặng kia, nó có thể dùng để đổi các dụng cụ có thể sử dụng trong các Ải.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!