Chương 22: Ngu ngốc và đáng thương

Chuyện này cứ như một vòng lặp vô tận, cuối cùng vẫn phải quay lại về điểm xuất phát: Là làm thế nào để chứng minh mình không phải là một kẻ có bệnh.

Với Thiển Linh, điều đó vốn không khó. Cậu luôn tin mình là người bình thường, hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng cái nhiệm vụ trong phó bản này... thật sự đơn giản như vẻ bề ngoài sao? Cái gọi là "chứng minh để được xuất viện" rốt cuộc là một lối thoát, hay chỉ là cái bẫy khéo léo được dựng nên từ đầu?

Cậu cũng không chắc nữa.

Thế nhưng, việc Đoạn Tinh Dực chủ động đề cập đến chuyện này giống như một tia hy vọng lóe lên giữa màn đêm tăm tối. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó vẫn đủ sức khơi dậy khát khao muốn nắm lấy.

Mang theo sự rối ren và hoài nghi, Thiển Linh lặng lẽ quay trở lại phòng của mình. Trong lòng cậu không ngừng gợn sóng. Cứ mỗi bước chân là một suy nghĩ xoáy sâu, như có gì đó trong vô thức đang cảnh báo cậu hãy cố gắng mà rời khỏi nơi này.

Cậu vừa đẩy cửa bước vào, phía sau liền vang lên một tiếng "ầm" lạnh lẽo. Cánh cửa bị đóng sầm lại, mạnh đến mức cả khung tường cũng rung nhẹ.

Thiển Linh giật mình quay đầu lại.

Bạch Cảnh đang khoanh tay đứng dựa vào cửa. Ánh mắt anh ta không lạnh, nhưng tuyệt nhiên cũng không dịu dàng. Giống như mặt hồ phẳng lặng, nhưng bên trong lại chất chứa muôn vàn sóng ngầm đáng sợ. Anh nhìn cậu chằm chằm.

"Cũng biết quay về đấy nhỉ?"

Thiển Linh hơi lùi lại một bước, giống như con thỏ nhỏ bị ánh mắt của con sói hoang dọa sợ đến run rẩy muốn chui tọt vào hàng của mình để né tránh nguy hiểm. Các ngón tay vô thức siết chặt lại, giọng c** nh* như tiếng muỗi kêu.

"Ừm..."

Bạch Cảnh khẽ nheo mắt. Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên khóe môi anh, không rõ là g

"Sợ tôi lắm sao? "

"Không... không có đâu."

"Thật không?" Giọng Bạch Cảnh từ tốn hạ thấp, Giọng anh trầm xuống, khẽ khàng như tiếng thở dài nhưng lại mang theo một sự lạnh lẽo thấu xương.

Anh ta từng bước tiến lại, cúi người xuống, hơi thở nóng rực phả vào vành tai Thiển Linh. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở ấy.

"Em và Đoạn Tinh Dực... đã nói những gì trong phòng sinh hoạt chung ? Tên đó, hắn ta đã rót vào tai em những lời gì mà khiến tâm trí em lạc lối đến vậy?"

Thiển Linh khẽ cắn môi, bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch. Giọng cậu nghẹn lại, như có một hòn đá lạnh lẽo và nặng trịch mắc kẹt ngang cổ họng, khiến từng chữ bật ra đều khó khăn.

"Chỉ là... chỉ nói chuyện bình thường thôi. Thật sự không có gì cả."

Một tiếng cười khẽ thoát ra từ cổ họng Bạch Cảnh, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo cái lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy.

"Có ai từng nói với em chưa, em nói dối tệ lắm? Mỗi khi em định che đậy chuyện gì, thì mặt của em lại đỏ lên như trái cherry chín, nhìn đáng thương lắm! "

Bạch Cảnh cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt như chứa một cơn bão ngầm. Thiển Linh có cảm giác như tất cả những bí mật trong lòng mình đều anh ta nhìn thấy hết thảy.

"Đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì. Cậu đang cho rằng Bạch Cảnh là người tốt, là người đáng tin. Ý của em là như vậy đúng không, Tiểu Linh ?"

Giọng anh chợt khàn đi, nặng trịch như một lời buộc tội không thành tiếng.

"Lúc này trong đầu em, hẳn là đang so sánh tôi với Đoạn Tinh Dực đúng không?"

Ánh mắt Thiển Linh thoáng chút kinh ngạc. Đó chính là câu hỏi mà Đoạn Tinh Dực vừa nãy đã hỏi cậu. Cậu cứ tưởng... lúc đó Bạch Cảnh đã đi rồi.

Hóa ra không phải.

Cậu khẽ hé miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cậu há hốc miệng, nhưng cổ họng nghẹn ứ, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

[Hệ thống]: "Cuối cùng thì cậu cũng nhận ra rồi cơ đấy." Âm thanh chế giễu vang lên trong đầu Thiển Linh, chẳng khác nào một khán giả đang thích thú theo dõi một vở kịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!