Chương 209: Trẫm mơ thấy một cái đùi gà quay ~

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Lưu Hỉ rời đi, sắc mặt tên phó tướng lập tức thay đổi.

Hắn nhanh tay đoạt lấy hai hộp thức ăn từ tay quản gia, làm bộ muốn mang ra ngoài.

Hạ Lan Quân khẽ cau mày, cất giọng trầm ổn:"Ngươi định làm gì?"

"Đại nhân, tên tiểu tử kia đời nào lại tốt bụng như thế. Nhất định là bỏ độc trong này! Thần sẽ mang đi vứt."

"Không được đi. Quay lại đây."

Phó tướng đành hậm hực đặt hai hộp điểm tâm lên bàn, động tác có phần run rẩy, nét mặt như thể đang mở ra một món ám khí chí mạng.

Hạ Lan Quân lạnh giọng: "Đồ Hoàng thượng ban, ngươi dám tùy tiện vứt bỏ, truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì? Đến lúc bị gán tội mưu phản, chẳng phải ta còn phải cảm tạ ngươi sao?"

Phó tướng cúi đầu, vẻ mặt ấm ức: "Đại nhân cũng biết mà, thần nào có tâm tư gì khác, chỉ là... lo cho ngài thôi. Dù sao hôm nay tiểu Hoàng đế kia còn—"

Lời chưa dứt, nắp hộp đã được mở ra.

Bên trong là những món điểm tâm tinh xảo, nhỏ nhắn, sắc hương đều đủ — loại đồ ăn mà trong quân lương cả đời họ cũng khó có cơ hội nếm thử.

Phó tướng khựng lại, thoáng do dự: "Đại nhân, Hoàng thượng đặc biệt ban tặng những thứ này... chẳng lẽ là thực sự không có ý khác?"

Hạ Lan Quân liếc nhìn đĩa điểm tâm ấy, khóe môi khẽ cong, ý cười nhạt đến mức gần như lạnh lùng.

Y tùy tay nhón lấy một miếng, cắn nhẹ.

Hương quế hoa tản ra, vị ngọt thanh tràn đầy trong miệng.

Ngọt quá.

Y vốn không thích đồ ngọt, nhất là loại điểm tâm tinh xảo vô vị này.

Nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay y lại không buông tay.

Phó tướng nhìn thấy, lập tức rút khăn tay ra, cung kính đưa tới trước mặt y, giọng thấp thoáng lo lắng: "Đại nhân, ngài có thể nhả vào đây."

Hạ Lan Quân lạnh nhạt liếc anh ta một cái, rồi thong thả cho nốt nửa miếng điểm tâm còn lại vào miệng.

Anh nhấc chén trà, dùng vị chát thanh mảnh áp xuống vị ngọt ngấy nơi đầu lưỡi.

"Những cái còn lại," y nói, giọng điềm đạm nhưng không mang theo cảm xúc, "mang đi chia cho những người khác."

Phó tướng lập tức đáp: "Vâng."

"Còn nữa," Hạ Lan Quân dùng khăn tay của chính mình lau miệng, rồi chậm rãi bước đến án thư.

"Bảo người đến thư phòng, mang cây Lục Khỉ (*) lại đây."

Phó tướng thoáng sững sờ: "Đại nhân... ngài định làm gì?"

Hạ Lan Quân không đáp ngay. Y nhấc bút, mực đen thấm vào giấy Tuyên Thành, nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng như gió rẽ sóng.

"—Quà đáp lễ."

..........

Khi phó tướng mang hai hộp điểm tâm đến doanh trại, đám binh sĩ lập tức vây quanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!