Chương 208: Hương vị của tiểu hoàng đế thơm quá ~

Từ lâu, Hạ Lan Quân đã nghe kể về tiểu hoàng đế ngu ngốc và hoang đường kia — kẻ suốt ngày chỉ biết đắm chìm trong tiếng đàn, tiếng sáo, gom hết nhạc sư, ca cơ khắp thiên hạ về kinh thành để thỏa thú vui riêng.

Trước khi bước vào nội thất, y đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chứng kiến một cảnh tượng xa hoa, trụy lạc đúng như lời đồn.

Nhưng căn phòng lại yên tĩnh đến lạ.

Tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng thở khẽ khàng và tiếng than hồng lách tách trong lò sưởi. Trong không khí phảng phất một mùi hương ngọt ngào, hơi ngấy, len lỏi trong hơi ấm mờ mịt.

Hạ Lan Quân khẽ chậm bước.

Với thân thủ của người luyện võ, y dễ dàng giấu đi mọi tiếng động, lặng lẽ tiến gần đến chiếc giường dát vàng được mệnh danh là quý giá nhất thiên hạ.

Trên đó, là vị chí tôn Cửu Ngũ – người mà trăm họ hằng ngày cúi lạy, là bậc thiên tử tàn nhẫn và vô dụng, chỉ cần nhấc môi cũng đủ khiến đầu người rơi xuống đất.

Ấy vậy mà giờ đây, cậu lại đang ngủ say, không hề có chút phòng bị nào, chỉ ngăn với y bằng tấm màn mỏng như sương.

Tiểu hoàng đế nằm nghiêng.

Mái tóc đen như mực tản ra trên lớp lụa là bóng loáng. Có lẽ vì phòng hơi nóng, chiếc chăn gấm thêu chỉ khẽ che ngang một góc đùi. Lớp áo trong màu trắng bạc hơi xộc xệch, vạt áo mở hờ để lộ một mảng da mịn như tuyết, ửng hồng như cánh hoa đào trong sương sớm.

Thị lực của Hạ Lan Quân vốn rất tốt.

Chỉ là thoáng liếc qua, cảnh tượng bên trong rèm đã in sâu vào đáy mắt, khắc không phai.

Làn da kia hoàn toàn khác với bất kỳ nam nhân (*) nào y từng gặp — trắng đến mức dường như chưa bao giờ chạm ánh mặt trời, mềm mịn đến tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ là tan ra như tuyết đầu mùa.

(*) Từ này tui nên để người đàn ông hay nam nhân thì cái nào hợp hơn á ?

Khóe môi Hạ Lan Quân khẽ nhếch lên, nụ cười pha chút khinh miệt.

Sống giữa nhung lụa, chẳng biết đến khổ cực nhân gian. Thứ da thịt "hoàn hảo" này, suy cho cùng, cũng chỉ là kết quả của việc dốc hết tinh hoa, sức người, sức của trong cung mà dưỡng thành.

"Dù sao," y thầm nghĩ, "phần da đẹp đẽ này... cũng coi như tạm chấp nhận được."

Đúng lúc này, người trên giường khẽ cử động, rồi bất ngờ xoay người về phía Hạ Lan Quân. Y theo bản năng nghiêng người né tránh, trốn sang một bên.

Nhưng có vẻ đó chỉ là một cử động vô thức giữa giấc ngủ. Sau khoảnh khắc ấy, tiểu hoàng đế lại yên tĩnh như cũ, chỉ còn hơi thở đều đặn, phập phồng theo nhịp.

Hạ Lan Quân khẽ khựng lại. Chính y cũng không hiểu vì sao mình lại trốn — mọi thứ xảy ra nhanh đến mức ngay cả bản thân cũng chưa kịp nghĩ xem rốt cuộc mình đang làm gì.

Tự tiện xông vào dưỡng tâm điện của Hoàng đế, đó là trọng tội.

Là đại bất kính.

Tội này, đáng chém đầu.

Y thoáng nhớ lại cảnh bị đánh đòn trên điện hôm trước, da thịt vẫn còn vương cảm giác rát bỏng. Nhưng không hiểu vì sao, Hạ Lan Quân lại không muốn rút lui. Ngược lại, trong lòng trỗi dậy một cảm giác khó hiểu — nửa là tò mò, nửa là thách thức.

Nếu đã là ngự tiền bất kính... vậy thì bất kính cho trọn luôn đi.

Hạ Lan Quân tiến thêm một bước, chậm rãi vén tấm rèm mỏng như sương. Khoảnh khắc ấy, mọi cảnh sắc mờ ảo chợt trở nên rõ ràng đến mức khiến hô hấp của y cũng khựng lại.

Mùi hương huân trong không khí như càng thêm đậm, ngọt ngào đến choáng váng, len lỏi vào lồng ngực, tựa như có một bàn tay vô hình đang trêu ghẹo, kéo nhẹ từng nhịp tim.

Đến cả cánh tay đang vén rèm, y cũng quên thu về.

Trước đây, khi dẫn quân trở về triều, có lần y đi ngang một trấn nhỏ. Thuộc hạ rủ vào kỹ viện thư giãn, y cũng thuận theo, chỉ vì nghĩ bọn họ vất vả nhiều ngày.

Khi rượu rót tràn bàn, tiếng cười nói rộn ràng, Hạ Lan Quân vẫn ngồi yên bên đình ven sông. Dù cho "đệ nhất mỹ nhân" thiên hạ đang múa trước mặt, váy lụa phấp phới, nụ cười khuynh thành, y vẫn chỉ thấy nhàm chán, vô vị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!