Sau khi Đại tướng quân rời đi, cả Quang Minh Điện gần như không còn ai dám thẳng thắn chỉ trích Thiển Linh.
Hàng loạt triều thần đều bị hành động vừa rồi của cậu làm cho khiếp vía.
Đó là Hạ Lan Quân Đại tướng quân kia mà! Tổ tiên y đời đời là trọng thần trong triều, dưới trướng nắm giữ hàng vạn binh lính. Nếu y thật sự có ý đồ phản loạn, việc lật đổ vị Hoàng đế ngông cuồng này chẳng khác nào trở bàn tay.
Ấy vậy mà Thiển Linh vẫn dám nói phạt là phạt. Thảo nào người ta gọi cậu là "Hoàng đế mỹ nhân đầu gỗ".
Thiển Linh nghe đám lão thần thay nhau kể lể về quốc gia đại sự, mí mắt bỗng nặng trĩu. Ban đầu, cậu còn cố giữ tư thế ngay ngắn trên Long ỷ, nhưng lời tấu vừa dài vừa chán, chẳng khác nào những bài giảng lê thê của giáo sư thời đại học. Thiển Linh chịu không nổi, chống tay lên long ỷ, rồi ngủ gật lúc nào không hay. Trong mơ, cậu chỉ nghe văng vẳng tiếng tụng kinh lùng bùng bên tai.
Cho đến khi một giọng the thé vang lên rất gần: "Bệ hạ, Bệ hạ..."
Thiển Linh giật mình mở mắt, thấy khuôn mặt trắng bệch của Lưu Hỉ kề sát, suýt bật ngửa ra sau: "Ngươi dí sát mặt như vậy làm gì ?"
Lưu Hỉ vội cười nịnh: "Bẩm Bệ hạ, chư vị đại thần đã bẩm báo xong cả rồi."
Thiển Linh dụi mắt, lơ đãng nhìn xuống đám người đang quỳ dưới điện, giọng buồn ngủ: "Có việc thì tấu, không việc thì bãi triều."
Cả triều im phăng phắc.
Một lão thần tóc bạc trắng bước ra, chưa nói lời nào đã quỳ sụp xuống. Những người khác tuy xúc động nhưng không hề ngạc nhiên — rõ ràng đây là màn diễn đã được bàn sẵn từ trước.
Thiển Linh đương nhiên không nhận ra.
Cậu chỉ thấy hoang mang: Sao ở đây ai cũng thích quỳ thế nhỉ?
Làm vậy chẳng phải khiến cậu càng giống một Hôn Quân hơn sao?
"Ngươi làm thế là có ý gì?" – Thiển Linh hỏi.
"Bẩm Bệ hạ," vị lão thần run giọng nói, "ti thần thật sự vô năng, không thể thực hiện di ngôn của Tiên Đế, phò tá Hoàng thượng trị vì giang sơn. Nay thời cuộc hỗn loạn, ti thần thân là Thừa tướng, không thể trốn tránh tội lỗi của mình, xin Bệ hạ trách phạt!"
Rõ ràng là do chính mình ngu dốt, Thiển Linh thật sự không còn mặt mũi nào để trách người vô tội.
"Ngươi đứng lên đi," cậu nói khẽ, "ta sẽ không phạt ngươi."
Lão thần vẫn nhất quyết, cúi gập người xuống mà vẫn không chịu đứng lên: "Bệ hạ không trách phạt, thần sẽ quỳ đến chết ở đây." Vừa dứt lời, các đại thần khác trên triều cũng đồng thanh quỳ xuống theo: "Bệ hạ không trách phạt, thần sẽ quỳ đến chết ở đây!"
Đến nước này, Thiển Linh làm sao không nhìn ra đó là màn kịch được dàn dựng?
Cậu tức đỏ mặt, quát: "Các ngươi còn muốn ta phạt sao? Lôi xuống hết rồi chém đi ! Đồ vô dụng !"
"Bệ hạ, bớt giận," Lưu Hỉ thái giám vội vàng can, giọng giả dịu: "Lòng thành của các vị đại thần thật đáng cảm thông."
Thiển Linh hừ một tiếng: "Tự bọn họ chuốc lấy!"
Lưu Hỉ quay sang đám người đang quỳ dưới đất, cung kính mời: "Mời các vị đứng lên. Bệ hạ còn phải dựa vào các vị phò tá. Tưởng Thừa Tướng, ngài hãy làm gương đầu tiên."
Tưởng Thừa Tướng đứng lên dẫn đầu, giọng cao thảng thốt mà quyết liệt: "Nếu Bệ hạ không nghe lời lão thần, hôm nay dù chết ở Quang Minh Điện này, thần cũng không hổ thẹn với Tiên Đế trên trời!"
Chơi lớn tới mức lấy mạng ép là ép thật. Thiển Linh choáng váng một chút — họ định dùng "chết tương bức" để gây áp lực đúng không?
Lưu Hỉ khẽ đứng rìa, thì thầm vào tai cậu: "Bệ hạ, nếu thật sự xảy ra thương vong, e rằng thiên hạ sẽ dậy sóng, sẽ mang đến không ít phiền phức."
Phiền phức là điều Thiển Linh ghét nhất. Cậu không muốn lằng nhằng, nên cố nén bực bội mà nói: "Vậy ngươi nói đi, thế nào thì chúng mới chịu đứng lên?"
Lão thần dưới đất liếc nhìn, rồi nói với vẻ thành khẩn: "Bệ hạ nên lấy xã tắc làm trọng — trọng dụng hiền thần, trọng nhân tài, mở khoa cử, chớ chìm đắm trong thanh sắc. Đắc nhân tâm giả đắc thiên hạ, mong Bệ hạ suy xét. Lão thần dù có chết cũng không hối hận."
Rõ ràng họ đang ngầm đề nghị cậu chiêu hiền đãi sĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!