Cảm giác choáng váng quen thuộc lại ập đến. Dù đã trải qua vài lần, Thiển Linh vẫn thấy đầu óc quay cuồng như thể có ai vừa nhấc cậu lên rồi thả xuống.
Phải mất một lúc, cậu mới dần nhận ra mùi đàn hương thoang thoảng len vào khứu giác. Thiển Linh khẽ mở mắt. Trước mắt là một chiếc màn giường màu vàng rực, xuyên qua lớp sa mỏng có thể lờ mờ thấy vài món đồ nội thất cổ kính bên ngoài.
Không phải kiểu trang trí cổ điển của Trung Quốc nửa mùa như mấy khu du lịch hay nhà hàng bày biện, mà là một không gian cổ đại chân chính – mọi thứ đều thật đến mức khiến người ta quên mất mình đến từ thời hiện đại.
Đầu óc cậu như tạm dừng hoạt động vài giây.
"... Mình xuyên tới triều đại nào đây?"
Hệ thống 663 lập tức vang lên trong đầu: [ Đây là một thế giới hư cấu. Tất cả nhân vật và bối cảnh đều không có thật, nên cậu không cần lo lắng chuyện làm loạn lịch sử. ]
Thiển Linh gật gù, trong lòng cũng bớt hoang mang đi đôi chút. Đây là lần đầu tiên cậu xuyên vào một thế giới cổ đại, mọi thứ xung quanh đều xa lạ mà lạ theo kiểu... đắt tiền.
Cậu cúi xuống nhìn bộ áo lót màu trắng ngà trên người. Lụa bóng mềm, sờ vào ấm áp, hoa văn thêu ở cổ tay và vạt áo tuy tinh tế nhưng lại phô ra sự xa xỉ khó giấu. Cả tấm chăn đang đắp cũng thêu khổ lớn, tay nghề tinh xảo đến mức khiến cậu phải thầm xuýt xoa.
Tất cả đều cho thấy — chủ nhân của căn phòng này chắc chắn không phải người thường.
Đúng lúc đó, một giọng the thé, lanh lảnh vang lên từ ngoài màn, cung kính:
"Bẩm Bệ hạ, đã đến giờ khởi giá. Văn võ bá quan đều đã tề tựu ngoài điện chờ người."
Thiển Linh sững người.
Ngay sau đó, một giọng khàn ngái ngủ từ trong màn vọng ra — rõ ràng là của chính cậu:
"Ta... khụ... Trẫm biết rồi."
Âm thanh kia vừa dứt, bên ngoài liền im lặng vài giây, rồi người hầu đáp lại:
"Nô tài xin cho người vào hầu Bệ hạ rửa mặt."
Chẳng bao lâu, một nhóm người nối đuôi nhau bước vào, tay bưng đủ thứ đồ. Hai người kéo màn sang hai bên, ánh sáng tràn vào, để lộ gương mặt còn chưa tỉnh hẳn của Thiển Linh.
Người hầu quỳ xuống, động tác thuần thục, vừa cung kính vừa rụt rè. Cậu vừa nhấc tay đã có người đỡ, vừa rửa mặt đã có kẻ dâng khăn, miệng không ngừng "Bệ hạ cẩn thận", "Xin Bệ hạ thứ lỗi cho nô tài".
Mức độ tâng bốc này khiến đầu cậu lại muốn choáng lần nữa.
Cho đến khi có một bàn tay đột nhiên vươn tới phía sau lưng quần, định cởi cả "long xì" của cậu, Thiển Linh lập tức bật dậy: "Ngươi làm cái gì đấy!?"
Tiểu thái giám bị quát xanh mặt, "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất:
"Bệ hạ tha mạng! Nô tài đáng ch
-ết!"
Một lão thái giám lớn tuổi hơn vội nhào tới, tát thẳng một cái khiến cậu ta lệch đầu, chưa đủ còn đá thêm cú nữa: "Đồ ngu! Không biết phép tắc à! Người đâu, lôi nó xuống!"
Xong xuôi, lão quay lại, khom lưng gần sát đất, giọng run run:
"Nô tài vô năng, không dạy dỗ người dưới cẩn thận, làm kinh động đến Bệ hạ... xin người giáng tội."
Thiển Linh cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú sốc "hắn định c** q**n mình".
Cậu hiểu người ta có lẽ chỉ định hầu hạ mình đi vệ sinh, nhưng là người hiện đại, chuyện đó vẫn khiến cậu không tài nào tiếp nhận nổi. Nghĩ đến cảnh bị người khác đứng ngay bên cạnh trong lúc đó, ngón chân cậu đã muốn co quắp đến mức cào cả tường thành.
Cậu dứt khoát phất tay: "Thôi đi. Hôm nay tâm trạng Trẫm đang khá tốt."
"Tạ Bệ hạ long ân!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!