Chương 205: ⚰️ ARC V : ĐẠO SĨ HUYỀN THUẬT TRONG NGHỀ TRỘM MỘ ⚰️

"Tôi sẽ ghi nhớ lời cậu hôm nay." Lộ Tiêu cười lạnh, giọng thoảng vẻ đe nẹt. "Nhưng có một đứa con trai tồi tệ như cậu, chắc là kiếp trước tôi đã đắc tội gì với thế giới nhỉ."

"Đừng có mạnh miệng."

Ngô Hạo vốn là người chơi lâu năm, từng gặp không ít "bình hoa" như Thiển Linh. Trong đầu gã, những người ấy chỉ là mẫu vật dễ vỡ, không có gì đáng sợ. Gã tự nhủ: chuyện này chẳng có gì phải sợ.

Lộ Tiêu vẫn giữ vẻ bình thản, như không đặt nặng, nhưng mắt hắn lui tới như lưỡi dao: "Tôi rất muốn xem — đến lúc đó, ai mới là người mạnh miệng hơn."

Thái độ ấy khiến một góc trong lòng Ngô Hạo chợt se lại. Chẳng lẽ người trước mắt thực sự là một Đại thần ẩn mình, giả vờ hiền lành để che giấu thực lực?

Gã đánh giá Thiển Linh cẩn thận hơn: đùi nhỏ, da trắng bệch, trông mỏng manh như chưa từng phơi nắng — toàn thân toát vẻ vô hại. Chỉ có khuôn mặt là quá mức hoàn mỹ, đẹp hơn cả An Thanh một bậc, khiến người ta khó mà rời mắt.

"Không thể nào..." Gã tự nhạo mình rồi lắc đầu, cố gắng tin rằng mình không thể bị lừa như vậy. "Sáu ngày nữa, đúng giờ này — tôi chờ cậu ở cổng vào Ải. Đừng để tôi đợi lâu. Bé đẹp, hẹn gặp lại."

Nói xong, Ngô Hạo kéo cả nhóm rời đi. Phòng dần lắng, tiếng bước chân và lời bàn tán rút dần — chỉ còn lại ba người: Thiển Linh, Lộ Tiêu và Dịch Lâm Trần.

Lộ Tiêu quay sang, giọng nghiêm: "Thực ra lúc nãy em không cần đồng ý, anh cũng có cách để em ở lại. Ngô Hạo rõ ràng là nhắm vào em từ đầu, thằng đó hay mỉa mai anh lắm."

Thiển Linh thở ra, vẻ hơi xấu hổ: "Anh ta nghi ngờ cũng có lý. Em không bận tâm chuyện đó, chỉ là... lúc nãy em nóng vội, rồi miệng nhanh hơn não mà thôi. Giờ nghĩ lại đầu óc vẫn còn mơ hồ. Tại sao mình lại đồng ý một trò cá cược như vậy chứ? Nếu thua, em sẽ mất mặt trước nhiều người, còn kéo theo anh và mọi người nữa."

Lộ Tiêu nhìn cậu, ánh mắt vừa mềm lại vừa cứng: "Đừng lo. Nếu có chuyện xảy ra, anh sẽ không để chuyện đó trở thành vấn đề lớn. Nhưng nhớ kỹ — đừng để danh tiếng của em trở thành mồi cho bọn họ."

Thiển Linh buồn bã nói: "A.a.a... sao tôi ngu vậy nè."

"Nhưng em cũng đừng sợ. Tuy anh không thể vào Ải với em, nhưng có cách để có người bảo vệ em," Lộ Tiêu liếc ra ngoài cửa, "Ra đây đi, còn tính nghe lén bao lâu nữa ?"

Thiển Linh giật mình, nhìn theo ánh mắt hắn.

Chỉ thấy một bóng người bước vào từ cửa, nụ cười mang vẻ bất đắc dĩ:

"Cậu vẫn nhạy bén như ngày nào, tôi đã nín thở rồi mà vẫn bị phát hiện."

Khi cậu ta tiến gần hơn, Thiển Linh nhận ra đó là Tiêu Vũ — người vừa lên tiếng bênh vực cậu ban nãy.

"Cảm ơn anh vì đã nói giúp tôi lúc nãy, Tiêu Vũ." Thiển Linh vội nói.

Tiêu Vũ thoáng sững người, rồi nhướn mày cười: "Ơ, cậu biết tên tôi à? Xem ra danh tiếng tôi cũng chẳng nhỏ nhỉ — ngay cả tân binh mới vào cũng nghe qua. Nói xem, còn nghe người ta đồn gì về tôi nữa đây nhỉ ?"

Thiển Linh lúng túng, vội xua tay: "Không... Tôi chỉ nghe mọi người gọi tên anh thôi."

Nụ cười trên môi Tiêu Vũ khựng lại nửa chừng.

Bên cạnh, Lộ Tiêu khẽ cười, giơ tay vỗ vai cậu ta: "Danh tiếng thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy mặt dày là có thật."

Tiêu Vũ liền đấm hắn một cú nhẹ: "Cái miệng thiếu đức của cậu, bảo sao bị Ngô Hạo và đám kia ghét như ghét nợ."

"Ghét thì ghét," Lộ Tiêu khịt mũi, "tôi nể mặt Hội trưởng nên mới chưa động tay. Nếu không, bây giờ chẳng còn ai trong đội đó mà ồn ào nữa."

Hắn dừng lại một nhịp, rồi nói với vẻ lơ đãng: "Nhưng... vào Ải rồi, chuyện sẽ khác."

Tiêu Vũ lập tức hứng thú: "Ồ? Cậu định giở trò gì đấy?"

Lộ Tiêu nhoẻn môi, ghé tai thì thầm.

Tiêu Vũ nghe xong, mắt trợn tròn: "Á đù má... Cậu bị điên rồi hả Lộ Tiêu ?!"

Thiển Linh há hốc miệng, mặt hiện rõ ba dấu chấm than: "!!!"

Từ nãy vẫn im lặng, Dịch Lâm Trần đứng bên cạnh khẽ ho khan hai tiếng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!