Chương 18: Đều nghe lời em.

Đoạn Tinh Dực vốn tưởng rằng sẽ được thấy vẻ mặt xù lông nhím của Thiển Linh, khóe miệng còn ngậm ý cười chờ mong, nhưng tất cả đều tan biến khi nhìn thẳng vào cậu thiếu niên nhỏ bé kia.

Thiển Linh khẽ hừ một tiếng, giọng mang theo chút bất mãn.

"Vậy chẳng phải là tại tôi học dốt sao."

Âm thanh cậu cất lên mềm mại như chiếc bánh dày làm từ nếp cái hoa vàng, được giã kỹ ngàn lần – vừa mang chút hờn dỗi nho nhỏ, lại vừa lấp lánh nét tinh nghịch nũng nịu. Thiển Linh cũng chẳng giấu giếm gì, thẳng thắn thừa nhận bản thân vụng về, bởi cậu biết rõ khả năng thực hành của mình thật sự chẳng khá khẩm gì mấy.

Cậu khẽ chớp mắt, giọng nhỏ nhẹ vang lên:

"Vậy lát anh gấp cho tôi thêm vài cái nữa được không "

—— Đúng rồi, việc gì phải bắt vợ nhỏ phải tự làm cơ chứ. Ngoan ngoãn ngồi yên là được rồi.

—— Aaa, tôi ngốc quá... đến cả việc chăm vợ cũng không làm được thì lấy gì mà ăn đây.

—— Trời ơi, vợ trên tay mà không biết trân trọng, đưa đây tôi gấp hộ

—— Vợ đã nủng nịu cầu xin vậy rồi mà còn để chờ là sao? Đoạn chó điên, nhường chỗ cho tui được không !!!!

Lúc này, từ bên ngoài vọng vào tiếng bước chân và tiếng xe đẩy lộc cộc. Đã đến giờ trà chiều của bệnh viện. Mỗi người sẽ được một ly đồ uống và ba bốn chiếc bánh quy nhỏ.

Khi người hộ lý có chiếc răng khểnh đặc trưng đưa khay đến trước mặt Thiển Linh, anh ta khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.

"Của cậu."

"Cảm ơn anh."

Thiển Linh thất thần nhận lấy chiếc bánh quy, bỏ vào miệng, vị sữa nhàn nhạt lan tỏa, ánh mắt cậu lại hướng về phía cửa.

Sao Bạch Cảnh còn chưa về nhỉ...

"Mọi người ơi, điểm danh trước đã nào."

Thiển Linh giật mình đứng dậy, răng trắng cắn một tiếng "rắc" vào chiếc bánh quy.

Làm sao bây giờ?

"XXX?"

"Có."

"XX."

"Có."

"Đoạn Tinh Dực?"

Chậc.

Đoạn Tinh Dực lười biếng dựa người ra sau ghế, sống lưng thả lỏng, không kiên nhẫn giơ tay lên, kéo dài giọng cuối: "Có ——"

Trả lời xong, Đoạn Tinh Dực quay đầu lại.

Trán Thiển Linh lấm tấm mồ hôi, gương mặt và vành tai cũng theo đó mà ửng đỏ.

Cậu cụp mắt xuống.

Giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, buồn bã im lặng, sợ hãi bị giáo viên phát hiện, ngoan ngoãn như học sinh ba tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!