Chương 17: Bông hồng nhỏ và tranh vẽ

Thiển Linh bị những bình luận trêu chọc đến mức mặt nóng bừng, hàng mi khẽ run, dường như ươn ướt hơn.

"Anh... anh đang làm gì vậy?"

"Nếu em còn thấy chưa đủ đã ghiền..."

Đoạn Tinh Dực đang quỳ một gối trên mặt đất, nói xong liền có ý định quỳ luôn gối còn lại, giọng điệu chậm rãi: "Hay là tôi quỳ cả hai chân luôn cho em vừa lòng?"

"Ai... ai cần anh quỳ chứ?!"

Thiển Linh lập tức bật dậy, hai tay siết chặt lấy vạt áo, đôi mắt tròn xoe đầy căng thẳng, sáng long lanh như một chú mèo con xù lông vì bị chọc giận.

"Anh đứng dậy ngay! Còn như vậy nữa là tôi thật sự giận đó!"

Khóe môi Đoạn Tinh Dực càng cong lên, trong ánh mắt lấp lánh pha chút thích thú.

"Vậy em có thể nhận món quà của tôi không? Tôi bỏ công sức và thời gian cho nó nhiều lắm đó!. "

"Quà... quà gì cơ?"

Hắn đứng lên, phủi nhẹ bụi bám trên người, rồi lôi ra từ túi áo một vật được gấp bằng giấy màu, nâng niu đưa ra trước mặt cậu.

"Là hoa hồng nhỏ. Thích chứ ?"

Đây chẳng phải là thủ công trong tiết học giấy màu sao? Nhưng lớp bọn họ hôm đó rõ ràng là học gấp hạc, Đoạn Tinh Dực lại gấp hoa hồng?

"Anh đây là.... gấp cho tôi sao ?"

Giọng Thiển Linh rất nhỏ, thốt lên mới thấy có chút tự luyến. Có lẽ anh ta chỉ tiện tay làm rồi đem vứt cho mình chơi, đơn giản là muốn trêu chọc cậu thôi.

" Ừ, chỉ gấp cho riêng em thôi."

Thiển Linh thật sự không hiểu nổi người này rốt cuộc là vì cái gì, lúc thì cố ý trêu chọc cậu, lúc lại xin lỗi rồi nói lời ngon ngọt. Thật sự rất đáng ghét. Nhưng bông hoa hồng nhỏ gấp cũng khá xinh xắn, Thiển Linh kéo tay nhận lấy một cách ngượng ngùng. Đâu phải cậu muốn tha thứ cho Đoạn Tinh Dực đâu. "Cảm ơn."

Bông hồng nhỏ đặt trong lòng bàn tay Thiển Linh, cậu rũ mắt cẩn thận đánh giá, muốn nhìn kỹ xem nó được gấp như thế nào, quả thật rất đẹp.

"Muốn biết gấp thế nào không?" Giọng Đoạn Tinh Dực đúng lúc truyền đến, mang theo một tia ý cười mờ ám, hắn cúi người chống tay lên bàn, dụ dỗ nói: "Có muốn học không?"

Thiển Linh gật gật đầu, "Có một chút."

"Vậy em muốn học, thì em nên nói gì nhỉ ?" Đoạn Tinh Dực cười nói: " Em là một cậu bé ngoan ngoãn, lễ phép mà."

"Tôi..." Thiển Linh c*n m** d***, hàng mi dài như quạt giấy đặc biệt dày. "Anh có thể dạy tôi được không?"

"Có thể thôi, nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ." Đoạn Tinh Dực ngón tay khẽ gõ nhịp trên mặt bàn, rồi lấy lại cuốn vở vẽ nguệch ngoạc ban nãy, "Giúp tôi vẽ thêm chút gì đó vào đây đi." Những nét vẽ tùy tiện của hắn trông vừa trẻ con vừa lung tung.

Cố tình bị Đoạn Tinh Dực nhắc lại, Thiển Linh nắm chặt cây bút màu, lòng bàn tay bất giác hơi ướt mồ hôi, "Anh... anh muốn tôi vẽ thêm cái gì?"

"Vẽ tôi vào bên cạnh em."

Thiển Linh "Á" một tiếng kinh ngạc, nếu không phải miệng c** nh* nhắn, chắc đã nhét vừa cả quả trứng gà rồi. Cậu bán tín bán nghi, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. "Á cái gì mà á, vẽ nhanh lên." Đoạn Tinh Dực lại thúc giục, còn không quên nhấn mạnh, "Nhớ là vẽ tôi gần em đấy, nghe rõ chưa? "

Bây giờ cậu thật sự không muốn học gấp hoa hồng nhỏ nữa đâu. Bởi vì Đoạn Tinh Dực cứ chống cằm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu vẽ như giám thị coi thi, chẳng hề nhận ra hành động của mình đang tạo ra áp lực tâm lý lớn đến nhường nào cho người khác.

Thiển Linh chậm chạp cầm cây bút màu, động tác nặng nề chẳng khác nào bị ai đó ép buộc. Cậu không còn cảm giác mình đang vẽ tranh nữa, mà giống như bị Đoạn Tinh Dực mạnh tay ấn đầu bắt viết kiểm điểm, thậm chí còn là viết hộ người khác ấy chứ. Cái sự uất ức này nó tức anh ách đến nỗi muốn trào cả ra ngoài màn hình rồi.

"Sao vẽ có cái hình mà cũng chậm như rùa vậy ?"

Thiển Linh nắm chặt cây bút, nhỏ giọng cằn nhằn: "Nhanh lắm rồi mà, anh đừng có nhìn tôi nữa, tôi vẽ không ra gì mất." Cứ hễ thấy mặt hắn là cả người cậu cứng đờ, vẽ một cái vòng tròn đơn giản cũng run rẩy cả lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!