Chương 15: Mèo con hung dữ nhưng lại dễ thuần phục

Thiển Linh miệng nhanh hơn não, chẳng mảy may nghĩ đến chuyện nếu Bạch Cảnh đem ý định của cậu ra ngoài thì sẽ thế nào.

Nhờ NPC giúp đỡ, điều này có tính là vi phạm quy tắc không nhỉ?

[Không tính]

Thực tế, Thiển Linh không hề hay biết rằng trong phó bản kinh dị này, đám NPC đều là những tồn tại cực kỳ đáng sợ. Bọn họ lạnh lùng, tàn nhẫn, đầy sự vô tình, sức mạnh chẳng kém gì Boss. Nhờ NPC giúp đỡ, cậu chỉ có nước "tạch" nhanh hơn thôi.

Nhưng Bạch Cảnh, một trong những NPC được hệ thống 663 liệt vào dạng "lạnh lùng, tàn nhẫn, không chút tình người", giờ phút này lại đang nhẹ nhàng nâng tay Thiển Linh như đang cầm một báu vật dễ vỡ.

Hắn cúi đầu, một gối chạm đất, dáng vẻ khiêm cung đến mức không thể tưởng tượng nổi, giống như một kỵ sĩ cổ đại thề nguyện vĩnh viễn trung thành.

Ánh mắt hắn tối sẫm, không phải phục tùng, mà là khát vọng che giấu kỹ lưỡng. Hắn nguyện khom lưng, giả vờ phục tùng, chỉ vì muốn giữ lấy " tiểu vương tử " duy nhất của mình, bằng mọi giá.

Cảm giác mềm mại như nhung lụa lan dọc theo mu bàn tay, nóng bỏng mà lại vô cùng dịu dàng, dừng lại nơi khuỷu tay trong. Một nụ hôn khẽ như cơn gió, khơi dậy một trận tê dại khó hiểu.

Thiển Linh cảm thấy mình hơi căng thẳng, không tự nhiên nhìn xuống bàn tay vừa được Bạch Cảnh nâng niu – bởi cậu còn chưa kịp rửa tay mà!

"Tâm nguyện của em, tôi sẽ giúp em thực hiện, tôi nhất định sẽ đưa em ra khỏi nơi này."

Giọng nói của Bạch Cảnh như một lời thề, khiến Thiển Linh không thể không chú ý. Lời nói nhẹ nhàng nhưng như ngầm chứa một lời cam kết bất di bất dịch.

Thiển Linh ngạc nhiên, đôi mắt mở to, không thể tin nổi vào tai mình.

"Thật... thật sao?" Cậu lắp bắp, trong lòng hỗn loạn, những suy nghĩ rối ren liên tiếp vây quanh.

Nếu chỉ có một mình cậu, chắc chắn cả đời cũng không thể tìm ra đường ra khỏi đây, nhưng nếu Bạch Cảnh thực sự giúp đỡ... Liệu có thật không?

"Thật."

"Tuyệt quá, cảm ơn anh!"

Thiển Linh phấn khích ôm chầm lấy Bạch Cảnh.

Nếu là Bạch Cảnh nói, anh ta thông minh như vậy, nhất định có thể tìm ra cách rất nhanh thôi!

—— Ting! "Nhân vật phụ" online!

—— Nói thật, lần đầu tiên tôi thấy NPC trong phó bản dễ thương đến vậy, có khi lướt vào phòng live của vợ iu, tôi còn tưởng mình đang bị lạc sang game Otome hàng xóm đó chứ.

—— Đừng thắc mắc, thắc mắc là tại bé Linh nhà ta đẹp "ná thở" nên mấy anh "cún" kia "đơ toàn tập" rồi!

—— Không thể nào, chỉ có mình tôi quan tâm đến chân tướng vụ hỏa hoạn năm xưa thôi sao?

Chuẩn luôn! Vợ xinh thế này còn đòi hỏi gì hơn nữa? Chuyện gì xảy ra kệ cha nó ~ chỉ cần được "skinship" với vợ là đủ "cháy phố" rồi!

Nhưng dù thế nào, có được Bạch Cảnh giúp đỡ vẫn hơn hẳn một mình Thiển Linh lạc lõng, chẳng biết đường nào mà lần. Thiển Linh vui vẻ, bữa trưa, cậu xơi hẵn hai bát cơm đầy ú ụ. Ăn no nê trở về, cậu liền cuộn tròn trong chăn thành một cục bông trắng tròn vo, y như một chú sâu róm mập ú đang ngủ đông.

Nếu không phải Bạch Cảnh gọi giật lại, có lẽ Thiển Linh đã say giấc nồng từ đời nào rồi.

"Tôi sẽ tranh thủ giờ nghỉ trưa này, đi xem lịch tuần tra đổi ca của mấy gã hộ công." Thiển Linh chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác như vịt nghe sấm.

Bạch Cảnh đành phải kiên nhẫn giải thích thêm: "Không phải em muốn chuồn khỏi đây sao? Biết được giờ giấc đi lại của bọn họ, đó là điều kiện tiên quyết để tẩu thoát còn gì? " Nghe được hai chữ tẩu thoát, đôi mắt long lanh của Thiển Linh bỗng bừng sáng, như thể công tắc vừa được bật, cuối cùng cậu cũng load kịp những gì mà Bạch Cảnh đang nói.

"Dạ, vậy anh đi đi !"

Bạch Cảnh vừa thấy bất lực vừa buồn cười. Nếu không có hắn chống lưng, Thiển Linh có khi vừa ló mặt ra khỏi cửa phòng đã bị nhốt lại rồi đánh tét mông vì cái tội dám chuồn mà không được cho phép.

"Vậy... tôi phải làm gì ạ ?" Dù cậu cũng mơ hồ chẳng biết mình có thể giúp được gì, xét cho cùng, cậu đúng là chẳng biết làm cái gì ra hồn cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!