Đoạn Tinh Dực lại nhẹ nhàng dụi đầu vào người Thiển Linh, như một con chó lớn vẫy đuôi mừng rỡ mỗi khi thấy chủ nhân của mình mang đồ ăn về. Mái tóc đen không mượt mà, thậm chí có chút rối bời, cứ cố tình cọ vào lòng bàn tay trắng như sứ của Thiển Linh.
Cậu khẽ nói, giọng mềm:
"Đoạn Tinh Dực... thả tôi xuống được không? Tôi muốn về phòng."
"Vì sao?"
Hắn nắm lấy cổ tay cậu, ánh mắt nghiêng đi, cố ý lướt qua Bạch Cảnh đang đứng lặng trước cửa.
"Ngồi cùng tôi chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Hay là cái tên Bạch Cảnh kia có gì khiến em rung động?"
Sắc mặt Bạch Cảnh tối sầm lại, rõ ràng không thoải mái, tránh ánh mắt của Đoạn Tinh Dực rồi quay về chỗ mình, ngồi lặng im như tượng đá.
" Chẳng cố gì thú vị hết."
Đoạn Tinh Dực cười nhếch môi, rồi nghiêng người nhìn sâu vào mắt Thiển Linh, giọng nhẹ đi như thì thầm:
"Linh Linh, tôi thật lòng thích em đấy. Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã bị cuốn lấy rồi. Chỉ muốn trêu chọc em, muốn xem em khóc, nhưng mà ..... tôi lại chẳng đành lòng để em buồn"
Thiển Linh ngơ ngác nghe từng lời một, trái tim thì chỉ mong nhanh chóng được trở về.
"...... Em hiểu không? Linh Linh."
Cuối cùng hắn cũng dừng lại.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng hỏi:
"Vậy... tôi có thể đi tắm được không? Người tôi bẩn quá, khó chịu lắm rồi."
Đoạn Tinh Dực khựng lại trong giây lát.
"Ý em là... em đồng ý rồi sao?"
" Dạ "
Đáy mắt hắn lập tức hiện lên tia sáng phấn khích đến khó kiềm chế. Hắn cúi sát xuống, tóc lòa xòa chạm nhẹ vào gò má Thiển Linh, môi gần như chạm tai cậu:
"Ừ, em đi đi."
Thiển Linh cuối cùng cũng được đặt chân xuống đất, hoàn toàn không nhận ra mình vừa vô thức gật đầu với một điều gì đó nghiêm trọng đến mức nào.
Về tới phòng, cậu lập tức đóng cửa lại như muốn cách ly mình khỏi thế giới ngoài kia.
Từ trong túi áo, Thiển Linh rút ra một xấp ảnh cũ kỹ, những mép ảnh nham nhở vì lửa cháy. Không có bàn, cậu ngồi xổm xuống sàn, cẩn thận trải từng tấm ra.
Một vài tấm đã cháy loang lổ, hình ảnh mờ nhòe, nhưng vẫn đủ để nhận ra – tất cả đều là những bức ảnh chụp trong khuôn viên bệnh viện... nơi từng xảy ra bi kịch năm ấy.
Đột nhiên, ánh mắt Thiển Linh khựng lại.
Cậu đưa tay nhặt một tấm ảnh lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng phủi lớp tro bụi phủ mờ mặt giấy. Ở hàng người bệnh phía trước, một gương mặt quen thuộc bất ngờ hiện ra – là Lục Tễ. Nhưng hắn trong ảnh trẻ hơn rất nhiều.
Không còn cặp kính gọng vàng luôn đeo, cả người hắn trông gầy gò, ảm đạm như một bóng ma lang thang trong đêm. Mái tóc rủ gần che hết mắt, khí chất âm u đến khó đoán. Từ cổ trở xuống đã cháy sém, không còn thấy rõ hình dạng.
Thoạt nhìn, trông hắn không giống một bác sĩ, mà như một bệnh nhân đang dần bị bóng tối nuốt chửng.
Thiển Linh chống cằm, ánh mắt không rời khỏi bức ảnh, mày khẽ nhíu lại, bất động như tượng đá.
Năm phút sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!