Chương 13: Để cho tôi được ôm em lâu hơn.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, vang đều đều giữa hành lang lạnh ngắt.

Thiển Linh giật mình, lập tức rúc người sau chiếc tủ cháy xém, hình dạng méo mó như sắp sập đến nơi. Cậu khụy gối xuống, nhưng gót giày dường như phản chủ nhân của nó, vô tình giẫm lên mảnh kính vỡ dưới sàn. Rắc một tiếng giòn tan vang lên giữa không gian yên ắng tĩnh mịch.

Trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt đến khó thở.

Thiển Linh nín thở, một tay bịt miệng, chân nhón thật khẽ như sợ chính cơ thể mình phát ra tiếng động. Mồ hôi rịn đầy lưng áo.

Ánh sáng hắt từ hành lang bỗng bị che khuất. Một cái bóng người cao lớn đổ dài xuống sàn, lặng lẽ tiến gần từng bước.

Có ai đó... đang đi vào phòng.

Chiếc tủ chắn mất tầm nhìn, cậu chẳng thể nhìn rõ là ai. Hàng mi khẽ rung, ánh mắt luống cuống đảo quanh tìm đường lui. Và rồi, cậu thấy  trên nóc tủ có thứ gì đó. Một xấp ảnh cháy nham nhở, chỉ còn lại khoảng một phần ba, viền ảnh cháy loang như bị ai cố tình châm lửa đốt. Cảm giác tích tụ qua bao lần trải nghiệm ải đầu tiên này, như khiến cho Thiển Linh gần như chắc chắn hơn bao giờ hết. Xấp ảnh đó đích thị là manh mối mà cậu cần để phá đảo.

Tiếng bước chân đã sát ngay sau lưng.

Không kịp nghĩ thêm, cậu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, vươn tay lấy nhanh xấp ảnh, rồi nhét gọn vào túi tạp dề nhỏ xíu đang đeo trên người. Tro bụi bám đầy tay áo, nhưng điều này không khiến cậu để tâm trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này.

Giờ không phải lúc để kén sạch. Mạng nhỏ yếu ớt này của mình mới là thứ cần được quan tâm hơn hết thẩy.

"Ai đó ?"

Giọng nói lạnh như băng, quen thuộc đến gai người vang lên phía sau.

Thiển Linh bị tiếng động đột ngột làm giật mình, gót chân trượt nhẹ, cơ thể vốn đã loạng choạng nay mất lại bị thăng bằng hoàn toàn. Trong khoảnh khắc sắp ngã, cậu theo bản năng vung tay định chống xuống sàn.

Chưa kịp chạm đất, cả người đã bị nhấc bổng lên. Trán nhỏ trắng trẻo của cậu khẽ đập vào lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt xộc vào mũi lạnh lẽo nhưng nó lại khiến tinh thần cậu bỗng chốc cảm thấy an toàn vô cùng.

Trên đỉnh đầu vang lên giọng Lục Tễ, trầm thấp và lạnh nhạt:

"Nhóc con, cậu làm gì ở đây?"

Thiển Linh thực ra cũng rất sợ Lục Tễ, nhưng trong tình cảnh này, cậu bất ngờ cảm thấy... mình thật sự là đứa trẻ may mắn nhất trên đời. Ít nhất, người tới không phải là những tên xấu xa khác.

"À, tôi... tôi được giao đi làm lao động công ích. Hộ công nói chỗ này cần dọn dẹp."

Cả người cậu lấm lem, má dính hai vệt bẩn không biết từ đâu, trông như một chú mèo con ngơ ngác mới vừa nhảy vào đống cát để nghịch ngợm. Nhưng đôi mắt vẫn sáng long lanh, ngốc nghếch như thể bãi chiến trường đó không phải là do mình làm.

Lục Tễ nắm lấy cổ tay gầy, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng chăm chú nhìn chiếc tạp dề viền hoa lá sen. Bộ dạng cậu hầu nhỏ vụng về này... lại khiến người ta thấy thuận mắt một cách kỳ lạ.

"Nơi này bỏ hoang rồi, không cần dọn. Lần sau đừng tới nữa."

Thiển Linh nhỏ giọng "Dạ", ngoan ngoãn bước theo Lục Tễ ra khỏi khu nhà cũ. Đứng trước cánh cổng sắt rỉ sét, hắn lấy chùm chìa khóa từ túi áo blouse, khóa cửa lại.

Thiển Linh bỗng thấy có gì đó không đúng. Cảm giác quen thuộc nhưng lạ lẫm khiến cậu ngập ngừng:

"Bác sĩ Lục, anh có vẻ... rất quen với nơi này. Anh làm ở bệnh viện này bao lâu rồi?"

Lục Tễ không ngừng tay, giọng điềm nhiên:

"Hơn năm năm."

"Vậy... chắc anh biết vụ hỏa hoạn kia xảy ra thế nào rồi đúng không?"

"Rầm."

Chìa khóa va vào cánh cổng sắt, âm thanh vang vọng giữa không gian u ám. Lục Tễ thản nhiên cất chìa vào túi, dùng ngón trỏ đẩy gọng kính. Ánh phản quang trên tròng kính che mất đôi mắt hắn.

"Chỉ là tai nạn thôi. Nhóc con quan tâm làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!