Chương 12: Từng nhịp thở của em

Chữ trên tờ giấy ngoằn ngoèo như giun bò, cặp chân mày của Thiển Linh gặp nhau rất lâu như thể chưa từng gặp, mất gần nửa phút mới mò mẫm đọc xong. Đọc xong rồi, cả tờ giấy.

Thì ra lời Bạch Cảnh nói là thật, không phải dọa cậu. Tối qua, cái bóng người lảng vảng ngoài cửa kia, chắc chắn không phải mấy anh chị hộ lý hiền lành...

Hừm.

Tiếc ơi là tiếc, mới gặm được nửa cái bánh bao đã tắc tịt, không nuốt nổi nữa. Haizz, bụng đói meo rồi. "Sao thế?"

Bạch Cảnh thấy Thiển Linh bỗng dưng đứng như trời trồng, liếc mắt đã thấy ngay cái mảnh giấy nhàu nhĩ trong tay cậu. "Cái gì đây?"

Đọc vèo một cái hết nội dung, mặt Bạch Cảnh tối sầm lại, trong mắt ánh lên vẻ khinh bỉ ra mặt.

Tên chó chết tiệt.

Chẳng qua cũng chỉ là một tên chuột cống dơ dáy, bẩn thỉu và hèn nhát trốn chui dưới cống ngầm dơ bẩn, đến thân phận cũng không dám lộ diện, chỉ biết làm những trò lén lút bẩn thỉu này.

Hắn không khỏi nhìn về phía Thiển Linh nhỏ bé yếu ớt.

"Cái kia... tôi có thể ăn bánh bao của anh không? Tôi có thể đổi cháo cho anh."

Bạch Cảnh không khỏi bật cười, hàng mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra, đưa chiếc bánh bao mềm mại trong khay cho cậu, tiện tay lấy lại tờ giấy từ lòng bàn tay Thiển Linh.

"Bị người ta theo dõi rồi đến nơi rồi mà còn dám ăn ngon lành như vậy sao? Nhóc ngốc, tôi thấy cậu chẳng có chút ý thức nguy hiểm nào."

"Nhưng tôi đói bụng mà. Anh chưa nghe câu có thực mới vực được đạo sao? "

"Đằng nào cũng bị theo đuôi rồi," Thiển Linh nghĩ bụng, [ Phải tranh thủ lấp đầy cái bụng trước đã, sao đó mới có sức mà " cút " khỏi cái nơi quái quỷ này.]

Bạch Cảnh nhìn cậu với vẻ bất lực, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Nếu cái tên viết tờ giấy kia dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ, chắc hắn sẽ dễ dàng dụ được nhóc háu ăn này đi theo ngay, đến cả việc phản kháng chắc cũng quên béng mất.

"Uống nước đi, đừng để bị nghẹn."

Thiển Linh ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, "Cảm ơn anh."

Cậu ăn rất ngoan như một đứa con nít sau khi ăn cơm xong sẽ được mẹ của mình phát đồ ăn vặt, gần như cậu chẳng phát ra tiếng động, hai má bánh bao núng nính vừa trắng trẻo như viên mochi vừa mới được các đầu bếp cao siêu làm ra vậy.

Nhưng chính vì cái vẻ đáng yêu và ngoan ngoãn này, càng dễ dàng khiến người ta bị thu hút một cách khó lòng mà có thể thoát ra được . Ánh mắt vốn luôn điềm tĩnh của Bạch Cảnh, trong lúc cố gắng kiềm chế khao khát dâng trào, lại càng trở nên cháy bỏng trước vẻ ngây ngô, thờ ơ của Thiển Linh, như thể cậu chẳng hề hay biết chuyện gì đang diễn ra.

Hắn chăm chú nhìn từng động tác nhỏ của Thiển Linh khi há miệng, nuốt, chớp mắt, đến cả động tác ăn cơm cũng dừng lại. Dường như chỉ cần nhìn Thiển Linh ăn cơm như vậy, hắn cũng có thể no bụng.

Thiển Linh ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, nheo mắt lại, mỗi sợi lông mi đều như đang nhảy nhót vì vui sướng.

"No rồi sao? Không ăn thêm chút nữa?"

"Bụng tôi căng rồi không nhét nổi nữa đâu."

Thiển Linh rút chiếc khăn ướt trên bàn, chậm rãi lau khuôn mặt trắng trẻo và những ngón tay xanh nhạt của mình — động tác cẩn thận, tỉ mỉ hệt như một chú mèo nhỏ đang rửa mặt.

Bạch Cảnh không khỏi nghĩ, dáng vẻ Thiển Linh khi nghẹn ngào bật khóc thực sự rất đẹp. Nhưng ngay sau đó, hắn chợt nhận ra... suy nghĩ ấy là sai trái. Bởi một mỹ nhân, cho dù chỉ ngồi yên, nhẹ nhàng cử động đầu ngón tay thôi... cũng đủ khiến kẻ sát nhân cũng phải rung động.

Bạch Cảnh tùy tay vò nát tờ giấy bẩn thỉu kia, vứt vào thùng rác, lạnh lùng cười nhạo một tiếng. Đối với loại chuột nhắt không dám lộ diện này, chỉ cần đến lúc bắt được, tiện tay giải quyết là xong.

Khi những bệnh nhân khác trong phòng hoạt động đều tham gia vào công việc tình nguyện, một bóng người đi đến, hắn cúi người xuống. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng kẹp lấy tờ giấy kia, nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp gấp trên mặt giấy, đáy mắt lóe lên ánh sáng si mê và điên cuồng.

"Anh đã dõi theo em từng bước, từng nhịp thở... Vậy mà em vẫn nhẫn tâm ngoảnh mặt làm ngơ sao?"

"Đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!