"Anh đang nói gì vậy chứ ?"
Thiển Linh khẽ nói, giọng đầy ngán ngẩm.
Đoạn Tinh Dực lúc này chẳng khác nào mấy ông anh "hổ báo cáo chồn" chặn đường học sinh ngoan, dồn người ta vào góc tường, ép sát đến nỗi lưng dính chặt vào vách, còn mình thì cứ nhởn nhơ tiến lại gần.
Mà giờ phút này đây.
Thiển Linh chính là nhóc học sinh ngoan đầy sự xui xẻo bị chính tên họ Đoạn kia nhắm đến.
Tiếng chân khe khẽ vang lên từ phía sau, Lục Tễ lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc khăn ướt sộc mùi cồn đưa cho Thiển Linh, đồng thời giật lấy điếu thuốc trên tay cậu.
"Nháo nhào lên đủ chưa? . Đây là phòng trị liệu của tôi, muốn 'quậy' cũng phải biết điều một chút."
"Anh đúng là tên bác sĩ lắm mồm nhất mà tôi từng biết đấy! ."
Đoạn Tinh Dực đứng thẳng dậy, thản nhiên đút tay vào túi quần, khóe miệng nhếch lên nụ cười vừa đểu vừa lạnh lùng. "Cô y tá lần trước thế nào rồi ? Tôi đã dặn đàn em 'nhẹ tay' hết mức có thể, tránh xa cái đầu ra đấy nhé. Chẳng lẽ cô ấy không thấy mình nên cảm ơn tôi một tiếng sao?"
"Trốn cái gì? Đây là phòng trị liệu của bác sĩ Lục, tôi nào dám làm gì em chứ."
Lời Đoạn Tinh Dực thốt ra đầy vẻ vô tội, nhưng ánh mắt hắn lại chẳng hề có chút kiêng dè nào. "Hơn nữa, em nghĩ em có thể trốn tôi cả đời sao?. Em nên nhớ rằng em đang ở trong địa bàn của tôi đấy"
Thiển Linh vừa nghe xong, cả người lại khẽ run lên. Mớ tóc con dựng ngược khi nãy cũng lập tức rũ xuống.
"Chậc."
Đoạn Tinh Dực nhíu mày, đầu ngón tay ngứa ngáy, trong lòng dâng lên h*m m**n mãnh liệt muốn lôi người kia ra, dạy dỗ một trận cho nhớ đời.
"Được rồi,"
Lục Tễ lên tiếng, giọng điệu vẫn bình thản như mọi khi, không mang theo cảm xúc gì đặc biệt:
"Thiển Linh, hôm nay đến đây thôi. Cậu về nghỉ ngơi đi."
OMG!!! Đã quá bác sĩ ơi
Thiển Linh nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Trong tai cậu, câu nói kia chẳng khác gì bản nhạc cứu rỗi, khiến cậu chẳng muốn ở lại căn phòng này thêm dù chỉ một phút.
Trở lại phòng sinh hoạt, không khí bên trong vẫn huyên náo như mọi ngày.
Vừa bước tới cửa, Thiển Linh đã nhìn thấy đám người từng theo chân Đoạn Tinh Dực tối qua cũng đang có mặt ở đây. Họ liếc nhìn cậu bằng ánh mắt mang đầy ý trêu chọc, thậm chí có kẻ còn huýt sáo một cách lả lơi, khiếm nhã.
"Suỵt suỵt, giữ im lặng chút nào, kẻo dọa đến vợ nhỏ nhà lão đại thì kẻo rước họa vào thân đấy~"
"Nè, sao môi còn đỏ thế kia? Không lẽ sau lưng lão đại của tụi này, nhóc còn lén lút 'vui vẻ' với ai khác? Dấu tay còn in rõ thế kia mà. Xem ra tối qua lão đại chưa 'chăm sóc' kỹ rồi, nhóc con vẫn chưa thấy thỏa mãn sao?"
Thiển Linh nghiến răng, hung dữ lườm cả bọn một cái, lạnh lùng buông ra một câu mắng cay độc nhất mà cậu nghĩ ra được:
"Lũ đàn ông khốn "
Tiếng cười ầm ĩ lập tức vang lên khắp phòng.
Thật ra, không chỉ có mỗi Đoạn Tinh Dực tham gia cái "cuộc vui" đêm qua. Đám người này cũng có mặt — đứng ngoài nhìn chằm chằm như đang xem kịch. Được nhìn mà không được đụng vào, khiến cả lũ bức bối như đàn sói đói ăn lâu ngày. Từ đêm qua đến sáng nay, trong đầu toàn là hình ảnh kia, đuổi không đi, xua không nổi.
Khuôn mặt ấy... đẹp đến mức toát mồ hôi cũng vẫn mê hoặc. Đôi mắt hoe đỏ, hàng mi dính nước mắt long lanh, nếu lắng nghe kỹ, còn có thể nghe thấy cả tiếng thở gấp mềm nhẹ như mèo con đang đòi bú sữa mẹ ....
Nếu không phải Đoạn Tinh Dực đã ra tay "đánh dấu chủ quyền" rõ ràng, thì có lẽ giờ này đã chẳng còn ai đủ "tỉnh táo" để mà kiềm chế con sói cô độc trong người nữa rồi!
Nhưng không sao. Đồ chơi nào rồi cũng có ngày bị chơi chán rồi vứt sọt rác mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!