Vị bác sĩ trẻ tuổi với tính cách lạnh lùng, y thuật cao minh, thuần thục sử dụng các loại dụng cụ y tế sắc bén và lạnh lẽo. Dưới ánh đèn cao áp, hắn thoải mái tiến hành những ca phẫu thuật tinh vi phức tạp.
Đôi tay lạnh băng vô tình ấy lại vô cùng vững vàng và linh hoạt.
Khi lướt trên khuôn mặt Thiển Linh, chúng khơi dậy từng đợt run rẩy mơ hồ, như thể đang di chuyển trên lưỡi dao sắc bén, mang đến một cảm giác nguy hiểm chết người.
Vẫn là cái lạnh lẽo quen thuộc như lần đầu chờ đợi kiểm tra, vẫn là mùi cao su khó chịu từ đôi găng tay y tế.
Nhưng lần này, thứ cạy mở đôi môi Thiển Linh không phải là dụng cụ y tế lạnh lẽo cứng nhắc, mà là đôi môi mềm mại và chiếc lưỡi lạnh lùng của vị bác sĩ trẻ.
Từ từ... tại sao lại...?
Hàng mi dài của Thiển Linh khẽ run rẩy, đôi mắt xinh đẹp cố gắng hé mở, lại bị những ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng ấn xuống.
Đầu ngón tay lạnh lẽo cứ trêu ngươi qua lại trên mí mắt Thiển Linh, lướt nhẹ qua chân mi, mang theo một sự thích thú ác độc.
Tiếng động cơ khí lạnh lẽo khẽ vang lên, và ngoài ra, trong căn phòng trị liệu tĩnh lặng còn có thêm một âm thanh khác.
Đó là tiếng nức nở khe khẽ của bệnh nhân.
Thứ còn lại với Thiển Linh chỉ là bóng tối bất lực. Cậu chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo trước mặt, những ngón tay ửng hồng cố gắng níu lấy những nếp nhăn xô lệch trên chiếc áo blouse trắng phẳng phiu, thánh thiện.
Sau một hồi lâu bị ép hôn, Thiển Linh cuối cùng cũng mơ hồ nhận ra.
Đây tuyệt đối không phải là một phần trong quy trình điều trị!
Cậu khẽ duỗi chân, có lẽ đã đá trúng ống chân Lục Tễ, nhưng đối phương không hề có phản ứng gì.
Vậy thì thử lại lần nữa.
Thiển Linh còn chưa kịp nhấc chân, cả người đã bị một cánh tay mạnh mẽ nhấc bổng lên, đặt xuống mặt bàn làm việc lạnh lẽo.
Trên mặt bàn bày la liệt những bệnh án, thuốc men và đủ loại dụng cụ y tế sáng loáng, sắc bén.
Vị bác sĩ lại nắm lấy cằm cậu, giọng khàn khàn và có chút không hài lòng: "Tôi thích những bệnh nhân biết hợp tác điều trị hơn."
Thiển Linh ngửa đầu, khẽ hé môi thở ra một hơi nóng hổi. Hàng mi ướt đẫm của cậu nhìn vị bác sĩ trẻ trước mặt mình, ánh mắt mờ mịt và bất lực.
Cậu không thích cảm giác này chút nào.
Cậu ghét cái xúc cảm nhớp nháp, ướt át ấy, nó dễ dàng gợi cho cậu những hình ảnh về loài bò sát máu lạnh. Nhưng tại sao bọn họ lại thích...?
"Cậu sẽ hợp tác, đúng không?" Vị bác sĩ hỏi, giọng điệu không cho phép từ chối.
Thiển Linh do dự và bối rối, dưới ánh mắt mạnh mẽ của vị bác sĩ, cậu khẽ gật đầu, chỉ có thể cầu nguyện cái cuộc kiểm tra khó chịu này nhanh chóng kết thúc.
"Thật đúng là một cậu bé ngoan."
Bác sĩ không muốn lãng phí thời gian, khi giọng nói vừa dứt, hắn đã bắt đầu lại cuộc kiểm tra của mình.
Bất quá, vị bác sĩ trẻ tuổi với y thuật cao siêu dường như chỉ quen với việc dùng đôi tay và dao phẫu thuật để hoàn thành các cuộc kiểm tra. Lần đầu tiên sử dụng phương pháp này, động tác của hắn có vẻ hơi lạ lẫm và vội vàng.
Con chuột bạch nhỏ của hắn thật sự rất ngoan.
Sau tiếng quát khẽ của hắn, cậu chỉ biết nhíu mày, ngửa cổ phối hợp với một loạt những cuộc kiểm tra riêng tư của hắn.
Một cuộc kiểm tra như vậy, thật không muốn kết thúc chút nào.
— Trời đất ơi, đúng kiểu lợi dụng chức quyền trắng trợn số một luôn á!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!