Chương 16: Dây điện sinh tử

Trần Bỉnh Sinh thường thấy sinh tử, thế nhưng chính là bởi vì như thế, hắn càng thêm trân quý sinh mệnh.

Mỗi người đều không muốn dễ dàng chết đi như vậy.

Có đôi khi cảm giác sinh mệnh tựa như là hạt cát nắm trong tay, lúc ướt át, ngươi cũng không cảm thấy sinh mệnh đáng quý bao nhiêu, thế nhưng khi hạt cát không ngừng hong khô, xuyên qua kẽ tay của ngươi trượt xuống biến mất, lúc đó, ngươi bỗng nhiên phát hiện, sinh mệnh đã không cầm được nữa!

Quý trọng sinh mệnh, là phẩm chất thứ nhất của bác sĩ!

[ Đinh! Phát động nhiệm vụ cấp cứu, cứu vớt người bệnh này, cứu giúp thành công, nhiệm vụ thành công ban thưởng: 1. Thuốc nước thể lực + 1; 2. Kinh nghiệm + 100, 3. Nhân dân tệ + 1000; ]

Phát động nhiệm vụ, Trần Thương căn bản không kịp xem!

Không quản là nhiệm vụ gì, nhưng nhất định phải cứu người, đây là chức trách của thầy thuốc.

"Adrenalin 1ml!"

Trần Thương sớm đã chuẩn bị xong.

Hai người ăn ý từ ngày đầu tiên hắn bước vào bệnh viện đã bắt đầu rèn luyện.

"Tiếp tục khôi phục tim phổi!"

"Khử rung tim, tiếp tục thử, thêm điện!"

Trần Thương tiếp tục, đáng tiếc...

Người bệnh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, máy đo nhịp tim vẫn cho thấy còn nhịp đập.

Trần Bỉnh Sinh do dự một chút sau đó nói: "Amiodarone!"

Trần Thương gật đầu, tiêm vào Amiodarone!

Tim vẫn chưa hồi phục thì không có cách nào thực hiện các bước cấp cứu tiếp đó.

"Đã tim vào!"

Trần Bỉnh Sinh: "Tiếp tục khử rung tim!"

Hoàn cảnh trong xe khẩn cấp cứu giúp làm cho hô hấp đều muốn ngưng trệ.

Thời gian, sinh mệnh giống như đồng hồ cát.

Không ai biết lúc nào, có thể đảo chiều.

Trong mắt nam tử mặc quần áo rằng ri tràn đầy chờ đợi, con mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm giám sát điện tim, hắn không hiểu cái gì gọi là cứu giúp, nhưng hắn biết, nhiệm vụ của mình là quan sát một đường chỉ lên xuống không theo quỹ đạo trên màn hình, một khi không còn nhảy nữa mà biến thành một đường thẳng thì lúc đó tính mạng đã… không còn.

Khẩn trương đến nỗi mồ hôi ướt đẫm quần áo, hai tay nắm vuốt góc áo, tựa hồ là sự cầu nguyện cuối cùng, giờ khắc này, hắn cảm giác được khẩn trương cùng mỏi mệt hơn so với việc làm việc nặng.

Đường màu trắng nhỏ trên máy đo điện tim bất ngờ nhảy vọt lên, đã thành hy vọng duy nhất của hắn.

Hắn không dám nói lời nào, sợ quấy rầy đến bác sĩ.

Hắn không dám động đậy, sợ mình sai lầm để đồng hương mắt mở không ra.

Giờ khắc này, sinh mệnh thật yếu ớt vô cùng.

Đây là đánh cờ với thần chết!

Mà tiểu tử trẻ tuổi kia nơi nào gặp qua trường hợp như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!