Vài phút sau, Tiểu Chung vội vã chạy về phòng họp, thở hồng hộc nói: "Chị, sao chị dậy rồi?"
Mặt Khương Sơ Nghi tái nhợt, biểu cảm tràn trề vẻ không còn hy vọng gì nữa, hỏi: "Mới nãy em đi đâu vậy?"
Tiểu Chung lấy một vỉ thuốc giảm đau đặt lên bàn: "Em thấy chị khó chịu nên mới nói về phòng tìm thuốc dự phòng mà."
Khương Sơ Nghi: "…"
Tiểu Chung không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, nhìn xung quanh rồi hỏi: "Sao vậy ạ?"
Khương Sơ Nghi nhìn con bé một cái, xua tay: "Không có gì."
Đúng lúc này Tân Hà, đạo diễn và biên kịch cùng nhau đi vào, thấy trong phòng họp đầy người, đạo diễn cười ha ha hỏi: "Mọi người tới sớm thế?"
"Chúng tôi cũng vừa mới đến thôi ạ."
Nhĩ Nhĩ chạy qua: "Sơ Nghi, hôm qua chị có thấy tin nhắn em nhắn chị không."
Khương Sơ Nghi: "Hôm qua chị ngủ sớm lắm, sáng dậy mới thấy. Sao vậy, kịch bản có vấn đề gì sao?"
"Cũng không có gì vấn đề gì to tát." Nhĩ Nhĩ cười bảo: "Quên đi, không nói trước cho chị được, về sau chị sẽ biết."
Tân Hà nói vài câu giao việc cho trợ lý rồi đi đến chỗ của mình ngồi xuống, nói với Ký Khải: "Mới nãy bị đạo diễn bắt lại, ông ấy hỏi tôi đã thuộc lời thoại."
Ký Khải lên tiếng hỏi cô ấy: "Vậy thuộc chưa?"
"Cũng tàm tạm, thuộc lòng rồi."
Hai người trò chuyện, Tân Hà thấy Ký Khải nhìn sang hướng sau lưng cô ấy: "Tiểu Tông về rồi à?"
Cô ấy không nói nữa, quay đầu nhìn lại.
Tiểu Chung nghe thấy còn tưởng rằng Ký Khải gọi mình, kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy Tông Dã xách theo hai ly cà phê đi lại đây.
Trước mắt nhiều người, anh như không nhận ra ánh mắt của mọi người, cầm cà phê đi thẳng tới trước mặt Khương Sơ Nghi: "Không biết cô có uống ngọt hay không nên mua hai ly."
Trong phút chốc, phòng họp yên tĩnh đến lạ kỳ, bầu không khí trở nên hơi kỳ quái.
Nhĩ Nhĩ cũng nằm trong hội quần chúng hóng chuyện, trên gương mặt vẫn là vẻ bình tĩnh mà ánh mắt đang quét lên người Tông Dã và Khương Sơ Nghi một cách lộ liễu.
… Đây là tình huống gì thế này?
Đầu óc Tiểu Chung vẫn chưa theo kịp, tâm trí mơ hồ nhìn về phía Tông Dã, rồi nghe anh nói: "50% đường và 30% đường, cô chọn một ly, ly còn lại đưa tôi."
Vương Than chèn ép anh: "Còn mua tới hai ly, cẩn thận tới thế sao?"
Nghe thấy thế, Phục Thành hờ hững liếc cà phê đặt trên bàn, không biết Tông Dã có bị nối sai sợi dây thần kinh nào không.
Ký Khải cười hiểu ý, vượt qua sự ngăn cách dò hỏi Khương Sơ Nghi: "Ai, cô Khương, cô thấy Tiểu Tông hoàn thành công việc ổn thỏa không, có cân nhắc thêm một anh trợ lý không?"
Tuy rằng nơi này không có người ngoài, nhưng bọn họ thân là nhóm ngôi sao top đầu tai to mặt lớn nổi tiếng thấu trời ở trong nước, từng lời từng câu không hề có quy tắc nhất định, trêu chọc người ta cũng không kiêng dè.
Trong mắt người ngoài, Khương Sơ Nghi là một người dịu dàng yên tĩnh ngồi một chỗ, sẽ không có ai đi trêu chọc cô. Giờ phút này hai người kia kẻ xướng người hoạ làm cô phải xin tha: "Đừng chọc tôi nữa."
Khương Sơ Nghi đặt túi chườm nóng qua một bên, nhìn anh với vẻ có lỗi: "Xin lỗi thầy Tông… mới nãy tôi còn mơ ngủ."
Giọng điệu Tông Dã tự nhiên: "Gọi tôi là Tiểu Tông là được, muốn ly nào?"
Khương Sơ Nghi: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!