Chương 46: Ngôi sao thứ bốn mươi sáu

Tông Dã ngồi dậy, nhìn cô không rời, tay trượt dọc theo tường, đặt lên vai Khương Sơ Nghi.

Trong căn phòng tối đen như mực, ánh đèn neon từ kính phản chiếu lên khuôn mặt nghiêng của anh, hệt như những sao băng ẩn hiện trong màn sương mù dày đặc.

Điện thoại bị vứt vào góc phòng, màn hình sáng lên một chút rồi nhanh chóng tắt ngúm, tự động chuyển sang bài hát tiếng Anh tiếp theo.

Bad, bad boy shiny toy with a price

You know that I bought it

Trai hư ư 

Món đồ bắt mắt, muốn chơi phải trả giá đắt 

Anh biết không, em đã chốt rồi

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, tim đập loạn nhịp, Khương Sơ Nghi cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

Bây giờ anh định hôn em.

Câu nói này không phải đang xin ý kiến của cô mà giống như sau khi sự kiên nhẫn dần đến hồi cạn kiệt, anh đưa ra thông báo cuối cùng cho cô.

Cô nằm trên tấm thảm lông cừu trắng tinh, nằm bên dưới người anh, tóc đen xõa tung rối bời, trong lúc giằng co vừa rồi, cổ áo bị nhăn nhúm, rồi xộc xệch, lộ ra một sợi dây mảnh trên vai.

Những luồng khí lạnh thổi ào tới trong căn phòng khách sạn dường như muốn làm dịu đi mọi thứ trong phòng, nhưng Tông Dã lại nóng muốn phát điên, khả năng tự chủ như ngọn nến đặt trên dung nham núi lửa, tan chảy, rồi vỡ vụn.

Killing me slow, out the window

Nhìn ra cửa sổ, mòn mỏi héo hon

I"m always waiting for you to be waiting below

Em cứ ngóng trông người cũng đang chờ em dưới đó

Devils roll the dice, angels roll their eyes

Ác quỷ tung xúc xắc, thần tiên đề phòng rảo mắt

Anh chậm rãi cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực, nụ hôn khẽ chạm lên thái dương cô, rất nhẹ, hệt như tên thợ săn đang vẫy lời chào dịu dàng cuối cùng cho con cừu non hấp hối.

"Sơ Nghi…" Giọng điệu anh có gì đó kỳ lạ, "Ngày mai anh có thể xin phép cho em nghỉ."

Khương Sơ Nghi chớp chớp mắt, "Hả?" 

Tông Dã dời nụ hôn say đắm lên đến khóe mắt cô, cười nhẹ trong chốc lát, "Em chắc chắn không muốn dừng lại sao?" 

"Anh luôn luôn chờ em, người có thể làm anh khắc cốt ghi t@m đến bên cạnh anh." 

"Nếu người anh đầy vết thương, đến giây phút cuối cùng mới dám nói ra thành lời với em."

Mặt Khương Sơ Nghi đầy mờ mịt, cảm thấy mọi chuyện đều rối tung cả lên, nhưng chỉ hôn thôi mà, có gì phải sợ chứ, sao lại đến mức phải xin nghỉ phép? 

Cô mơ màng nghĩ. 

Căn phòng càng lúc càng tối, anh vuốt v3 vành tai cô, ngón tay lướt qua má cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi. 

"Hình tượng của em thanh khiết không vướng bụi trần." 

"Lòng anh đau khổ khôn nguôi." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!