Ngay sau đó, một tiếng còi dài vang lên, báo hiệu trò chơi kết thúc.
Khương Sơ Nghi vẫn còn ngơ ngác, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng gầm thét đau đớn tận tâm can: "Đồ phản bội chết tiệt!!!!!"
Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.
Ký Khải giận tím mặt đi về phía họ, không thể nhịn được nữa giơ bộ đàm lên nói nhanh: "Tôi muốn tố cáo kẻ độc ác Tông Dã trong đội chúng tôi, cậu ta chắc chắn là nội gián, nhường thì thôi đi, bây giờ lại công khai đầu hàng quân địch, không có tinh thần thi đấu chút nào!"
Khương Sơ Nghi vội vàng lên tiếng, muốn giải thích cho anh: "Anh ấy không phải nội gián, tôi bắt được anh ấy mà."
"Tụi em không lẽ không bắt được chị à? Sao chị lại chạy thoát được?" Ký Khải đấm Tông Dã một quyền, siết chặt cổ anh, mắng: "Đều tại cái đồ vô dụng nhà cậu đấy, mẹ nó."
Tông Dã bị cậu ấy siết đến mức phát ra tiếng rên trầm thấp, khóe miệng hơi nhếch lên, cười xin lỗi, "Lỗi của tôi, xin lỗi, tôi vô dụng quá."
Họ vừa đánh vừa đùa nhau suốt đường đi.
Ký Khải lại tố cáo hành vi của Tông Dã một lần nữa trước mặt mọi người.
Nghe xong, Phùng Diệu Đồng và Trì Mộng Nguyệt trao đổi ánh mắt vi diệu.
Từ Chí cười vỗ vai cậu ấy: "Tiểu Khải à, cậu nên học hỏi Tông Dã người ta đi, đàn ông lịch sự như vậy kia mà, dù gì cũng chỉ là trò chơi, nhường con gái một chút cũng có sao."
Triệu Quang Dự lập tức đáp: "Tuy chúng ta không cùng phe, nhưng tôi ủng hộ anh Khải, chơi game phải có tinh thần thi đấu, không được nhường!"
Khương Sơ Nghi giữ nụ cười, âm thầm véo Triệu Quang Dự một cái, "Bớt bớt dùm đi ạ."
Trong tiếng cười đùa của mấy khách mời, hiện trường bắt đầu thống kê kết quả trò chơi vừa rồi: Người sống sót của đội hồng chỉ có một mình Khương Sơ Nghi, đội trắng có ba người sống sót.
Đội trắng thắng trong trận PK nhóm, Ký Khải là người giành được nhiều ngôi sao nhất trong trận chiến cướp đoạt, giành được danh hiệu Vua Ngôi Sao.
Đạo diễn: "Đặc quyền của cậu là trong trò chơi ngày mai, cậu có thể tùy ý chỉ định khách mời có mặt làm cho cậu một việc."
Khi kết thúc ghi hình ở tòa nhà thì đã hơn ba giờ sáng. Điều phối sản xuất nói với họ, buổi tối về ngủ thật ngon, ngày mai mười hai giờ trưa tập trung ở sảnh khách sạn.
Lên xe buýt của tổ chương trình, Khương Sơ Nghi nghiêng đầu, tựa vào cửa sổ xe.
Trong xe im lặng, cả nhóm mệt mỏi đều chìm vào giấc ngủ. Cô tuy mệt nhưng vẫn chưa buồn ngủ lắm, thất thần vuốt v3 chiếc vòng tay đó.
Đây là ngôi sao duy nhất cô "cướp" được hôm nay, ngôi sao thuộc về Tông Dã…
Khi âm thanh "Tông Dã OUT" vang vọng khắp tòa nhà, tim cô như bị đầu kim đâm vào, vừa đau vừa ngứa.
Khi trò chơi kết thúc, nhân viên công tác đến thu dụng cụ, không biết xuất phát từ tâm lý gì, Khương Sơ Nghi lại nhỏ giọng nói với chị gái đó, có thể để lại cái này cho cô được không, cô muốn làm kỷ niệm.
Chị gái đó tuy thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì nhiều, đồng ý với cô.
Cô lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía cuối xe.
Tông Dã ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nghiêng đầu, đang nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ qua lớp kính, không biết đang nghĩ gì.
Phía trước xe còn có camera, cô không dám nhìn quá lâu. Quay người lại, nhìn Triệu Quang Dự đang ngủ say, Khương Sơ Nghi vươn tay, cẩn thận kéo chiếc áo khoác đắp trên người cậu ta xuống, sau đó đặt lên đùi bọc lấy điện thoại, lén lút nhắn tin cho Tông Dã trên WeChat.
Tông Dã: [Sao vậy.]
Anh cũng nhắn lại.
Khương Sơ Nghi: [Tôi hơi lo thôi, lúc anh đưa vòng tay cho tôi vừa rồi có phải là quá rõ ràng không! Khi phát sóng fan anh có mắng anh không?]
Tông Dã: [Không phải chúng ta phải phối hợp với tổ chương trình để tạo hiệu ứng couple sao?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!