Sau khi đếm ngược giao thừa xong, đêm hội tất niên mỗi năm một lần tuyên bố kết thúc.
Khách mời biểu diễn xong tiết mục trên khán đài lúc này lần lượt trở lại hậu trường thay quần áo, đi đến phía trước sân khấu đi lại, tiến hành xã giao thương mại.
Có không ít người đến tìm Tần Đồng trò chuyện, còn Khương Sơ Nghi ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình chờ đợi, lướt WeChat trả lời lời chúc năm mới.
Không lâu sau, Tần Đồng ho khan một tiếng, "Sơ Nghi, qua đây làm quen một chút."
Nghe thấy ông gọi, Khương Sơ Nghi lập tức đặt điện thoại xuống, đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo xong đi qua.
Đến là một biên kịch át chủ bài trong giới, Hàn Mậu Hoa, chuyên về chính kịch, có tuổi rồi, quen biết với Tần Đồng đã nhiều năm.
Khương Sơ Nghi chủ động bắt tay, hơi khom người, lễ phép chào hỏi: "Chào chú ạ, chúc chú năm mới vui vẻ ạ."
Hàn Mậu Hoa cười: "Chúc mừng năm mới nhé Tiểu Khương, đã lâu không gặp cháu."
Ông quay đầu: "Sao, lão Tần, vì đồ đệ bảo bối của ông, định xuống núi sao?"
Tần Đồng thở dài: "Khó mà nói, để xem tình hình sức khỏe thế nào đã, nhưng gần đây đúng là có ý tưởng thật."
Tần Đồng đã lâu không lộ diện, lần này nhận lời mời tham gia đêm hội tất niên của Tinh Thành, bên cạnh còn có Khương Sơ Nghi đi cùng, không khỏi khiến người trong lòng có rất nhiều suy đoán.
Bọn họ đang nói chuyện, có một giọng nói chen vào, người đến chính là đạo diễn tuyển vai diễn cho phim chiếu rạp <Hái Sao> – Lâm Cung Quỳnh.
Tần Đồng: "Nhờ cô chiếu cố Sơ Nghi nhiều rồi."
"Không thể nói là chiếu cố đâu." Lâm Cung Quỳnh vỗ vai Khương Sơ Nghi, sảng khoái nói, "Là do con bé cố gắng, đạo diễn cũng hài lòng."
Mấy vị đạo diễn lớn và biên kịch trong giới vừa nói chuyện với nhau, Khương Sơ Nghi không tiện xen vào liền lui ra một chút, đứng ở rìa đám đông, bộ dạng chăm chú nghe người lớn tán gẫu.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị người khác vô ý đụng phải. Cô quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt đen láy của người đến.
Khương Sơ Nghi ngẩn ngơ.
Tiếng người qua lại ồn ào, Tông Dã cười với cô. Anh còn chưa kịp thay quần áo, vẫn là chiếc áo sơ mi màu đen tuyền vừa mặc lúc biểu diễn, chẳng qua là nút áo ở chỗ xương quai xanh cởi ra hai nút, màu mắt sâu hun hút, dáng vẻ trông vô cùng anh tuấn thận trọng.
Khương Sơ Nghi thò đầu nhìn về phía sau anh, phát hiện đám Phục Thành đang đứng ở ngay sau.
Hai người nhìn nhau, cô thuận miệng hỏi, "Mọi người sao lại tới đây?"
Tông Dã vừa muốn mở miệng, Ký Khải đã nhanh chóng trả lời: "Chúng tôi đến tìm đạo diễn."
"À à."
Khương Sơ Nghi hiểu rõ gật đầu, ân cần lui ra một bước, nhường chỗ cho họ.
Sự xuất hiện của mấy người Tây Bạo chắc chắn đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người trong giới. Một số nhà đầu tư muốn hợp tác cũng nhân cơ hội đi về phía bên này.
Rất nhanh, Khương Sơ Nghi lại bị gạt ra ngoài, cô nhìn về phía Tần Đồng bên kia, hình như tạm thời không cần mình nên tìm bừa một chỗ gần đó ngồi xuống.
Đêm hội tất niên đã kết thúc, nhân viên bắt đầu giải tán người hâm mộ lần lượt rời đi.
Mở lại điện thoại, Trần Ức gửi đến hai tin nhắn: [Tao đã rủ mày đi Tam Á đón năm mới với tao rồi, mày không đến, má ơi, trai đẹp dữ lắm, mày cứ việc ghen tị đi!]
Khương Sơ Nghi không cần suy nghĩ, trả lời: [Tao mới không ghen tị, chỗ tao cũng có rất nhiều trai đẹp.]
Trần Ức: [Những người trong giới chỉ có thể nhìn chứ không thể chơi, đẹp trai thì có ích gì?]
Khương Sơ Nghi: [Mày tưởng ai cũng d3 xồm như mày à, đồ háo s@c!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!