Chương 17: Ngôi sao thứ mười bảy

Trong lúc nhất thời, hai người không nói gì thêm.

Khương Sơ Nghi bần thần một lát, dường như nghe hiểu ý anh muốn nói. Trái tim lơ lửng cả đêm, cuối cùng vào giờ phút này rơi xuống.

Cô bình tĩnh lại rồi hỏi: "Là cô gái anh yêu thầm rất nhiều năm đúng không?" Tông Dã trầm mặc một lát, "Ai nói đấy?"

Khương Sơ Nghi: "Tân Hà nói với tôi."

Anh không trả lời câu này, đổi sang chủ đề khác: "Lấy đủ đồ đạc chưa?"

"Đủ rồi."

"Đi thôi."

"Hả?" Khương Sơ Nghi ngây ngốc.

Tông Dã nhìn ra bên ngoài, cầm lấy áo khoác rồi mở cửa xe phía bên kia ra: "Muộn rồi, tôi đưa cô về."

Lúc đi ra không mang dù, may là trận mưa này không lớn lắm.

Hai người sóng vai đi trong khu dân cư không người, chân đạp lên một lớp tuyết mỏng phát ra tiếng lộp bộp nho nhỏ.

Ban đêm vô cùng yên tĩnh.

Đưa cô tới dưới lầu, Tông Dã dừng chân.

Khương Sơ Nghi xoay người, hạ giọng: "Làm phiền anh rồi, tôi lên nhé." 

Vóc dáng cô không cao, khó khăn lắm mới tới cằm của Tông Dã. Lúc nói chuyện mặt đối mặt, cô cần phải hơi ngẩng đầu lên.

Tông Dã gật đầu.

Cô nhịn nãy giờ, thế rồi vẫn không kìm được: "Về sau anh có thử liên hệ với cô gái kia không?"

Dường như Tông Dã xuất thần trong giây lát, sau đó, anh gật đầu.

Thì ra là từng liên rồi, nhưng không được đáp lại sao?

Lòng Khương Sơ Nghi nặng trĩu, cô châm chước rồi nói: "Tông Dã, tôi nghĩ là, nếu người kia đã đi rồi thì anh đừng đợi nữa."

Tông Dã nhìn cô không rời, ánh mắt trầm lặng như không thể nhìn thấu.

"Tôi không có ý gì khác nhé, tôi chỉ nghĩ là người thì nên nhìn về phía trước thôi." Khương Sơ Nghi chậm rãi nói, "Có một số việc ép buộc đã không thành, thì đừng ép nữa." 

"Tôi biết mà." Tông Dã vẫn cười dịu dàng bình tĩnh như cũ.

Nói đến đây, Khương Sơ Nghi cũng không nói thêm gì nữa.

Cô bước ba bốn bước lên bậc thang, lúc đẩy cửa ra, rồi như có cảm giác gì đó, cô quay đầu lại.

Vóc dáng của Tông Dã cao ráo, anh vẫn đứng đó dõi theo cô.

Rõ ràng chỉ cách vài bước chân, nhưng từ ánh mắt anh, dường như gợi cho cô cảm giác hai người như cách nhau nghìn núi nghìn sông.

Khương Sơ Nghi lại vẫy tay về phía anh.Khương Sơ Nghi làm ổ trong nhà mấy ngày, mãi đến một buổi trưa nọ, Cao Nịnh gọi điện cho cô.

Mới đây có một đạo diễn vừa tới Thượng Hải, muốn hẹn gặp cô một lần tại một quán cà phê nào đó ở Lục Gia Chủy.

Lần này là một bộ phim hiện đại học đường, cải biên từ một tác phẩm thanh xuân  đại IP nổi tiếng <Mưa tháng chín>. Không chỉ có những thành viên tổ chế tác hoàn mỹ, mà tác giả của tác phẩm gốc tự mình cầm đao đảm đương chức biên kịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!