Chương 1: Ngôi sao thứ nhất

Khương Sơ Nghi ngồi đợi tại phim trường Hoành Đi3m cả một buổi sáng, cô bị ép nghe chuyện nhà của mấy diễn viên quần chúng bên cạnh mấy tiếng liền. Cuối cùng sau giờ cơm trưa, nữ chính mới thong dong đến.

Sau mười phút diễn, theo một tiếng hô cut của đạo diễn, cô đóng máy kết thúc phần diễn của mình. 

Cô lẳng lặng thu dọn đồ đạc, người còn chưa kịp ăn một bữa cơm với đoàn phim là đã bị lôi đi gấp.

Khương Sơ Nghi kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, đeo xong khẩu trang rồi đưa vali cho trợ lý nhỏ.  

Xe hẹn trước tầm mười phút là đến, trợ lý nhỏ vừa xác nhận địa điểm với tài xế, vừa quay đầu nhìn Khương Sơ Nghi đang ôm tay, cúi đầu không biết đang tự hỏi gì, con bé không khỏi bối rối: "Chị, sao hôm nay chị thần bí thế, mình đâu có nổi tới vậy đâu?"

Khương Sơ Nghi đưa tay chọt vào trán cô bé: "Có em mới nói chuyện với sếp như thế đấy."

Trợ lý nhỏ cười hì hì hai tiếng.

Muốn nói mà nổi tiếng thì Khương Sơ Nghi chắc chắn không dính tới nổi. Nhưng gần đây đúng thật là không yên ổn lắm.  

Khoảng thời gian này, Tấn Phi tung ra bộ phim cổ trang < Thành Kính Chi Nhận> , là một bộ phim lớn quy tụ nhiều lão làng, chẳng qua là vai của Khương Sơ Nghi là một tỳ nữ thảo mai có kết cục thê thảm.

Đất diễn không nhiều lắm, nhưng rất dễ đem lại sự căm ghét. 

Tuy nói làm ngôi sao nhất định phải có tâm lý , nhưng mấy năm nay cô không nóng không lạnh, đã quen làm nhân vật râu ria, cho nên hai ngày nay đột nhiên có người mắng làm cô có phần khó chịu. 

Xe chạy từ Nghĩa Ô tới Thượng Hải.

Vừa vào cao tốc thì trời bắt đầu mưa, Khương Sơ Nghi cuộn người thành một cục làm ổ trên ghế ngồi.  

Trong tuần này, mấy ngày liên tục toàn quay đêm, cô nhắm mắt ngủ chưa tới năm tiếng, đầu lại bắt đầu đau. 

Khương Sơ Nghi hơi mỏi mệt: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Cao Nịnh gọi điện thoại, lắc lắc vé trên tay: "Đợi lát nữa có một hoạt động."

Khương Sơ Nghi nhận lấy, nhìn tới nhìn lui.

Fierce CN 2020.

Lễ hội âm nhạc à?

Khương Sơ Nghi nghi ngờ: "Đây là hoạt động gì đấy? Sao không ai nói trước với em."

Cao Nịnh cười thần bí: "Lão Tần đưa vé, dẫn em đi gặp người khác."

Khương Sơ Nghi ấn điện thoại xem giờ, ngẫm lại rồi hỏi: "Đợi lát nữa tới Thượng Hải phải trang điểm hả chị? Em phải về nhà một chuyến."

"Sao vậy?"

Cô thành thật trả lời: "Về xem Ruby ấy."

"…"

Cao Nịnh nheo mắt, hơi khó : "Sao em đi tới đâu cũng nhớ con thỏ phá phách đó vậy?"

Mặt mày Khương Sơ Nghi buồn bực, im lặng một lát, vẫn không nhịn được nói: "Em gái em bảo gần đây nó ăn không ngon, không chịu ăn gì hết."

Cao Nịnh thật sự phục cô: "Tốt xấu gì em cũng là ngôi sao nữ, cả ngày có thể nghĩ tới việc chính được không?"

Là một nhân vật vô hình không có tiếng tăm, mà dường như mọi người đều biết Khương Sơ Nghi thích thỏ, điều duy nhất trên cả người cô có thể thoát vòng* có lẽ chính là sở thích khác với người thường của cô – ăn cơm, đi ngủ, chơi với thỏ.

*Thoát vòng (): nghĩa là nổi tiếng vượt ra khỏi vòng fan, được tất cả mọi người đều biết tới. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!