Không ngờ anh sẽ nói vậy, Phùng Đào rướn cổ lên, thò người qua nhìn mặt anh nghiên cứu: "Thật hay giả đấy? Cậu đỏ mặt à?"
Khương Sơ Nghi cũng bình tĩnh nhìn anh.
Tông Dã mỉm cười: "Sắp thôi."
Phùng Đào đánh giá Khương Sơ Nghi một phen rồi nói: "Em đừng để ý, khi nãy tụi chị chỉ đùa thôi, không bị sợ chứ?"
Nét mặt cô vẫn như thường: "Không ạ."
Giọng điệu của Phùng vô cùng tiếc nuối: "Hồi trước chị từng van nài Tông Dã rất nhiều lần, mỗi lần như thế cậu ta đều từ chối hợp tác, kết quả là vất vả lắm hôm nay mới đồng ý thì lại gặp trúng một cô gái bình tĩnh."
Khương Sơ Nghi cười, giải thích với chị ấy: "Không phải bình tĩnh mà là vẫn chưa có phản ứng gì chị ạ."
Phùng Đào thở dài một hơi thật dài, nồng nhiệt nói: "Vậy, Tông Dã tiếp tục c ởi đồ nhé."
Hai người đều ngẩn ngơ.
Phùng Đào cười ha ha: "Không trêu hai đứa nữa, tới đây, chúng ta tiếp tục, mọi người nhanh nhẹn lên nào để chị được tan làm sớm nữa. Đi công tác quá mệt mỏi, buổi tối chị còn phải lên máy bay về nước đó."
Đây là phần sân thượng của lầu hai, Khương Sơ Nghi ngồi trên lan can, sau lưng là một khoảng trống trải.
Phùng Đào chỉ huy nhóm anh trai đạo cụ chỉnh vị trí tấm hắt sáng.
Bởi vì bầu không khí giữa Khương Sơ Nghi và Phục Thành trước đó hơi thiếu cảm giác nên Phùng Đào nhanh trí, tạm thời đổi chỗ Tông Dã và Phục Thành.
Vóc người Tông Dã cao ráo, chỉ cần hơi cúi người là tay đã chống được vào bên hông cô, tạo thành một loại tư thế gần như ôm trọn lấy cô.
Máy sấy đặt cách đó vài mét, nhân viên công tác ngồi xổm một bên, điều chỉnh hướng gió và tốc độ.
Đột nhiên, có người bấm số cao nhất, cánh quạt khổng lồ quay nhanh lên, thổi ầm ầm vào cả hai người họ.
Mái tóc và mép váy của cô bị thổi tung bay tán loạn, Khương Sơ Nghi nhanh mắt nên kịp thời dùng tay đè váy lại, may mắn là hôm nay mặc váy dài.
Nhưng rất nhanh, cô dừng lại.
Luồng gió lướt qua Tông Dã, khoảng cách giữa hai người chỉ tầm nửa bước, ở góc độ của Khương Sơ Nghi, cô nhìn thấy một cảnh tượng khác dễ như trở bàn tay.
Tông Dã hơi cong eo, tư thế thả lỏng, cổ áo áo sơ mi lỏng lẻo bị gió thổi ngày càng hở ra.
Không kìm được phải nhìn thêm vài lần.
Từ nốt ruồi son kia trượt xuống là xương quai xanh có đường cong cực kỳ đẹp đẽ của anh, giống như khớp tre, trải một đường dài kéo đến vai, đi xuống là đến eo, rồi lại dừng ở phần bụng rắn chắc… Dường như có thể mường tượng ra xúc cảm ấm áp bên dưới phớt qua đầu ngón tay.
Cô nín thở.
Không thể không thừa nhận, Tông Dã có thể nổi tiếng cũng là có nguyên nhân, giống như anh có thể lấy được cảm tình của phụ nữ. Trên người tựa như có một loại từ trường, phải đợi người khác từ từ thưởng thức, chờ khi thưởng thức xong thì mới phát hiện đã bị câu mất hồn từ lâu.
Nhiều người thì cố tình khoe khoang, còn anh vẫn chưa làm gì, thế mà chỉ vô ý để lộ vẻ quyến rũ lại càng làm cổ họng người ta khô khốc.
Mà bản thân lại cố tình không phát hiện điều này.
Tông Dã ghé sát lại gần bên tai cô thì thầm nhắc nhở, hơi thở như đang mơn man trên cổ cô.
Khương Sơ Nghi lập tức nhìn sang nơi khác, giả bộ vô tình ừ một tiếng: "Sao đấy?"
Hàng mày anh nhếch lên rất nhẹ, kiên nhẫn lặp lại: "Sắp chụp rồi."
Cô đáp một câu: "Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!