Ngoại truyện 1
Trước khi đưa Tông Dã về nhà, Khương Sơ Nghi dẫn anh đến gặp Đan Uyển Uyển trước.
Cô em gái này còn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng để ủng hộ chị gái, con bé đã chọn một chiếc váy dạ hội của hãng C vô cùng lộng lẫy.
Ngồi trước nửa tiếng đồng hồ trong nhà hàng đã đặt trước, Đan Uyển Uyển tu ừng ực nửa cốc nước đá.
Chờ mãi chờ mãi không thấy bóng dáng, con bé gửi tin nhắn cho bạn thân: [Tao sắp gặp Tông Dã rồi.]
Bạn thân: [Mày đã lải nhải với tao cả tuần nay rồi á, giờ mới biết căng thẳng à? Không phải bảo sẽ điềm tĩnh như gió thoảng mây bay sao?]
Đan Uyển Uyển không thừa nhận mình đang căng thẳng.
Có lẽ có, chỉ một chút thôi.
Thế là cô bé trả lời: [Mày thử gặp lại kẻ thù mấy năm trời xem có căng thẳng không?]
Bạn thân: [Nhớ đừng có mà quay đi mê kẻ thù nhé, mất mặt thần tượng của mày lắm đấy.]
Đan Uyển Uyển cười khẩy, lại bực bội tu thêm một hớp nước.
Đợi Tông Dã đến, cô sẽ cho anh trai này một "màn chào hỏi" ra trò.
Nghĩ sao vậy, Đan Uyển Uyển cô đây cũng là một fan cuồng kỳ cựu, thần tượng mấy người, toàn là tường thành, theo đuôi không biết bao nhiêu lịch trình lớn nhỏ, trai xinh gái đẹp gặp qua không biết bao nhiêu mà kể, sóng to gió lớn nào mà chưa trải.
U mê trước mặt Tông Dã á?
Đúng là chuyện nực cười—
Nước còn chưa nuốt trôi, dòng suy nghĩ hùng hổ của Đan Uyển Uyển đứt một tiếng phựt khi nhìn thấy chị họ và người đàn ông đi theo sau chị ấy.
Đột nhiên, trong lòng Đan Uyển Uyển trào lên bốn chữ to đùng.
Vãi, cả, chưởng, ạ.
Trong tích tắc, Đan Uyển Uyển nhận ra, cho dù trước đây khi chửi qua chửi lại, con bé và đám bạn thân đã chửi rủa Tông Dã từ đầu đến chân, chửi cả mười tám đời tổ tông, thì cũng chưa bao giờ chửi cái mặt của anh.
Điều này rất có lý.
Hớp nước đá chưa nuốt xong làm cô bé sặc, Đan Uyển Uyển ho sặc sụa.
Rất nhanh, một bàn tay đưa khăn giấy đến trước mặt cô bé, cùng với giọng nói trầm ấm: "Không sao chứ?"
Đan Uyển Uyển suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Khương Sơ Nghi bị cô bé làm giật mình, đặt túi xuống, vỗ lưng: "Uyển Uyển, em sao vậy?"
Ra quân bất lợi, uy nghiêm tan biến, Đan Uyển Uyển lấy khăn giấy che miệng, yếu ớt lắc đầu.
…
Đời người khó đoán, Đan Uyển Uyển không ngờ rằng, có một ngày cô bé lại ngồi ăn cơm cùng bàn với Tông Dã.
Trước đây không phải chưa từng thấy anh trai này, nhưng cùng lắm cũng chỉ là nhìn từ xa. Bên cạnh anh luôn có rất nhiều người vây quanh, có fan, có vệ sĩ, và cả đủ thứ nhân viên công tác.
Gần gũi đối mặt như thế này, thì chưa từng có.
Đan Uyển Uyển cảm thấy mình cũng khá là bản lĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!