Chương 49: Ngôi sao thứ bốn mươi chín

Một khoảng im lặng.

Khương Sơ Nghi: "Sao tới cả thỏ mà anh cũng ghen vậy?"

Tông Dã nhắm mắt, không phản bác, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay cô, âm thầm thúc giục.

Ruby động đậy tai, tự giác di chuyển đôi chân ngắn ngủn của mình vào góc phòng.

Kiếp trước Tông Dã chắc chắn là một con mèo cưng to đùng, còn là loại nhỏ nhen nhất, đẹp trai nhất, biết làm nũng nhất, được chủ nhân yêu chiều nhất.

Khương Sơ Nghi chiều theo ý anh, dùng phương pháp vuốt v3 thỏ, gãi gãi cằm anh, ngón tay cái vuốt v3 bên má anh.

Da Tông Dã rất đẹp, đẹp nổi tiếng trong giới, mềm như thể có thể véo ra nước. So với cảm giác mềm mại của lông thỏ thì xúc cảm khác hẳn, nhưng đều rất thoải mái, Khương Sơ Nghi không nhịn được sờ thêm vài cái.

Vuốt xong, cô vừa chuẩn bị rút tay về, lại bị anh nắm lại. Vài lần như vậy, Khương Sơ Nghi bất lực, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản, lơ đãng dùng tay kia vuốt v3 Tông Dã.

Thỉnh thoảng anh sẽ tự điều chỉnh vị trí tay cô, Khương Sơ Nghi cũng chiều theo ý anh, lúc thì vuốt mặt, lúc thì vuốt tai, lúc thì vuốt mắt, lúc thì vuốt đầu, chỗ nào cũng phải chăm sóc.

Lật cuốn kịch bản trên tay, Khương Sơ Nghi nghiên cứu lời thoại, cũng không để ý thời gian trôi qua. Gặp phải vài chỗ không hiểu lắm, cô muốn tìm bút đánh dấu lại, đột nhiên cảm thấy tay bị người ta cắn nhẹ hai cái.

Khương Sơ Nghi quay đầu.

Tông Dã nhíu mày, sắc mặt trắng nhợt lại hơi ửng hồng, đôi mắt sóng sánh.

Cô đặt kịch bản xuống, dùng mu bàn tay chạm vào trán Tông Dã, "Sao vậy? Anh cũng bị sốt à?"

Tông Dã nhìn cô, không nói gì.

Khương Sơ Nghi nhìn ra được chút bối rối, tủi thân từ vẻ mặt anh.

Cô lại hỏi: "Không thoải mái hửm?"

Tông Dã cắn ngón tay cô, "Sơ Nghi, em làm anh hơi khó chịu."

Khương Sơ Nghi hiểu ra.

Da mặt của anh Tông Dã cũng khá dày, bảo cô làm cái này cái kia, cô làm theo yêu cầu của anh, cuối cùng anh còn đi tố cáo cô như một nạn nhân.

Cô lúc thì cảm thấy mình quá oan uổng, lúc thì lại thấy buồn cười.

Sao mà Tông Dã giống như cây trinh nữ vậy, chạm bừa hai cái là…

Không đúng lúc, Khương Sơ Nghi nhớ lại câu đánh giá của cư dân mạng: Tông Dã trời sinh đã có dáng vẻ thiếu "ngủ".Khương Sơ Nghi vừa hạ sốt xong, người vẫn còn hơi yếu. Dứt khoát không đọc kịch bản nữa, ngủ một giấc với Tông Dã.

Đến trưa, Tông Dã dậy vào bếp nấu cháo, rồi nấu một nồi canh cá trắng sữa. Nấu xong xuôi, anh bưng ra bàn cho cô.

"Sơ Nghi, anh đút em ăn nhé?"

Khương Sơ Nghi nhìn tivi: "Cảm ơn, em tự làm được."

Tông Dã như không nghe thấy câu này, tự mình bưng bát, ngồi bên cạnh cô, "Em vẫn còn bệnh, đồ ăn nóng lắm, phải ăn chậm thôi, anh sợ em cầm bị mệt."

Khương Sơ Nghi: "…"

Cô rất muốn nhắc anh, mình chỉ bị sốt thôi, không phải người thực vật nằm liệt giường không thể động đậy, không cần phải chăm sóc chu đáo như vậy.

Nhưng nhìn dáng vẻ Tông Dã, hình như anh rất thích cảm giác chăm sóc cô, nên để anh hầu hạ cô ăn từng muỗng cơm uống từng ngụm nước.

Người bệnh có rất nhiều đặc quyền, ví dụ như Khương Sơ Nghi có thể yên tâm chỉ huy Tông Dã thay nước cho Ruby, thay thức ăn, còn dọn phân cho nó. Còn ví dụ như, cô có thể sai Tông Dã đi lấy đống hàng đã tích tụ mấy ngày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!