Chương 45: Ngôi sao thứ bốn mươi lăm

Bờ vai anh rất rộng, hoàn toàn giam cầm Khương Sơ Nghi giữa không gian chật hẹp này, cô không thể dùng sức.

Vành tai truyền đến xúc cảm ẩm ướt rõ ràng, cô bị bịt miệng, trái tim dần đi theo một nhịp đập kỳ lạ, cô chỉ có thể bất lực phát ra tiếng ưm ưm từ cổ họng.

Môi Tông Dã lướt qua vành tai, cổ và xương quai xanh của cô.

Khương Sơ Nghi trợn tròn mắt.

Trước mắt mờ ảo, có một dải cầu vồng, gió mang theo hơi ẩm của màn mưa, cuốn lên những tờ giấy vương vãi trên mặt đất, những hạt bụi nhỏ trong không khí được cột sáng ngời chiếu rọi mờ ảo, giống hệt từng ngôi sao rơi từ trên trời xuống.

Cô lại ngửi thấy mùi cam đắng nhàn nhạt trên người Tông Dã.

Nụ hôn của anh vô tình biến chất, đầu lưỡi nóng rực vươn ra li3m láp, vừa dịu dàng, nhưng cũng vừa xấu xa. Khương Sơ Nghi ngứa ngáy đến mức cả người run lên. Không thể trốn tránh, cô sắp bị mài đến mức không chịu nổi nữa, mơ hồ bắt đầu gọi tên Tông Dã.

Rõ ràng anh mới là thủ phạm, lúc này cô lại đang cầu cứu anh.

"Sơ Nghi à…" Tông Dã cúi đầu, dường như cũng không dễ chịu gì cho cam, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Giọng nói của anh không ổn định, dừng lại rồi lại dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Hứa với anh, đừng phát ra tiếng."

Khương Sơ Nghi cuối cùng cũng nhận ra sự nguy hiểm ngầm nho nhỏ kia.

Khuôn mặt Tông Dã cúi xuống trên đỉnh đầu cô, lông mi cũng bị mồ hôi làm ẩm: "Sơ Nghi, cho anh hôn thêm một lát nữa, được không."

Lúc này Khương Sơ Nghi giống như một con ngỗng khờ khạo, biết rõ là nguy hiểm, bị anh dụ dỗ, nhưng vẫn không tự chủ được mà gật đầu.

Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bàn tay đang chống trên tường từ từ nắm thành quyền.

Khương Sơ Nghi cảm thấy sự giam cầm trên người mình bỗng thả lỏng, miệng đắng lưỡi khô, vội vàng hít thở mấy hơi.

Tông Dã lùi lại mấy bước.

Mặt cô nóng bừng, không biết vì tò mò hay gì đó, lén nhìn biểu cảm của Tông Dã.

Anh đứng bất động, như thể vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Khương Sơ Nghi hoàn hồn, từ từ trượt xuống bàn, bước đến bên cạnh anh ta, "Chúng ta có nên xuống dưới không."

"Ừm, anh còn muốn ở lại với em một lát." Tông Dã cười, "Nhưng không còn thời gian nữa."

Hai người đi theo đường cũ trở về, khi xuống cầu thang, Khương Sơ Nghi không nhịn được nói: "Tông Dã, vừa nãy anh…"

"Vừa nãy anh làm sao?"

Giọng cô không mấy tự tin, "Hình như hơi kỳ lạ."

Lời trách móc này của cô không giống đang trách móc lắm, ngược lại có vẻ giống làm nũng. Tông Dã cười thầm, thái độ nhận lỗi rất tốt, "Anh thỉnh thoảng có hơi kỳ lạ, làm em sợ sao?"

"Cũng không phải." Khương Sơ Nghi do dự, "Em cứ tưởng, anh nói muốn hôn em, là muốn hôn môi cơ."

Tông Dã lại nhắc lại, "Không còn thời gian nữa."

Cô hỏi một câu ngốc nghếch: "Hôn môi mất bao lâu?"

Tông Dã nhìn cô chăm chú.

Trong đầu anh có vô vàn suy nghĩ, anh có thể chọn bừa một điều để nói với cô.

Nhưng trong những suy nghĩ đen tối điên cuồng đó, cho dù là suy nghĩ thoáng qua nhưng Tông Dã bây giờ cũng không thể nói ra thành lời.

Đương nhiên anh muốn hôn cô, anh muốn khóa trái tất cả cửa sổ trong lớp học, muốn ấn cô lên tường, hôn môi l@m tình với cô giữa dải cầu vồng đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!