Không phải Khương Sơ Nghi muốn đánh trống lui quân, mà đáng vẻ rối bời của Tông Dã hiện tại làm cô cảm thấy nếu mình tiếp tục "thích nghi" thêm chút nữa thì anh sẽ không chịu nổi mất.
Cô không thể phán đoán chính xác trạng thái hiện tại của Tông Dã, chỉ có thể dựa vào trực giác, có lẽ anh không cảm thấy vui vẻ gì, như anh nói, anh đang không thoải mái.
Nhưng khi anh nhìn cô với vẻ bất lực, cả người toát lên vẻ mê muội khó tả, pha lẫn sự yếu đuối và chờ mong hiếm thấy, như thể đang chờ cô đến cứu lấy anh.
Khương Sơ Nghi lộ vẻ khó xử, nghiến răng, giấu tay ra sau lưng, "Không sờ nữa, hôm nay đến đây thôi."
Tông Dã xin lỗi: "Anh sẽ không phát ra âm thanh đó nữa."
"Không liên quan đến chuyện đó."
Khương Sơ Nghi thở dài, thật sự là bị vẻ mặt "tủi thân" của anh làm cho chết đứng.
Kể từ khi nghe những lời của Trần Hướng Lương, cô luôn cảm thấy rất khó chịu.
Mỗi khi Tông Dã tỏ ra "khúm núm", cô không thể tránh khỏi việc nghĩ tới chuyện anh đã phải chịu biết bao tổn thương, bao nhiêu khổ sở, mới khiến anh vẫn nhút nhát như vậy trước mặt cô sau nhiều năm như thế.
Đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn vàng dịu dàng, điều hòa trung tâm phả ra hơi lạnh nhè nhẹ, anh chật vật hệt như một chất xúc tác khiến Khương Sơ Nghi dâng lên cảm giác xúc động.
Cô thử thăm dò đưa ra giải pháp: "Nếu anh khó chịu quá thì em ôm anh một cái, được không?"
"Ôm… ôm anh?"
"Ừm."
Ôm anh.
Trên chiếc xe đậu ven đường kế tòa nhà bệnh viện, trên chiếc ghế sofa mà cô bị đánh thức bởi cơn ác mộng, vào đêm giao thừa khi cô phát hiện nước mắt của anh, Khương Sơ Nghi đều rất muốn ôm anh.
Cô muốn ôm anh.
Khương Sơ Nghi tiến lên hai bước, ôm lấy người đang dựa vào bàn ăn.
Cô dang rộng hai tay, ôm lấy eo anh, cả người áp sát vào. Vì vậy, vào khoảnh khắc chạm vào, mọi chi tiết nhỏ nhặt của xúc giác đều được phóng đại. Cô có thể cảm nhận rõ ràng, cơ thể Tông Dã run lên.
Trước khi làm điều này, Khương Sơ Nghi thực sự có chút căng thẳng, nhưng sau khi ôm anh, cô lại cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.
So với những sự thăm dò mờ ám không rõ ràng nhuốm màu sắc d*c vọng kia, Khương Sơ Nghi thích cách ấm áp và vững chắc này hơn để nói với Tông Dã rằng cô cũng thích anh.
Ôm một lúc, Khương Sơ Nghi hơi lo lắng cúi xuống nhìn anh, "Tông Dã, sao anh lại run vậy?"
"Không có…"
Được cô ôm trong lòng, Tông Dã vẫn không dám động đậy. Anh loay hoay rất lâu, mới nâng bàn tay vô lực lên, từ từ mò đến vạt áo của cô, rồi cẩn thận nắm lấy.
Một người đàn ông cao lớn và đẹp trai cao 1m85 lại dùng tư thế vừa co người vừa cúi đầu, tựa trán lên vai cô.
"Thật sự không có sao?"
Cô cảm thấy vạt áo trên vai mình sắp bị mồ hôi trên mặt anh thấm ướt rồi.
"Sơ Nghi…"
Khương Sơ Nghi: "Ừm?"
"Anh…" Tông Dã không nói nên lời.
Khương Sơ Nghi nhỏ giọng hỏi: "Tông Dã, anh có thích em ôm anh như vậy không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!