Đèn đuốc trong phòng chờ VIP sáng trưng, đa số mọi người đều thì thầm trò chuyện nên chẳng hề chú ý tới chuyện nhầm lẫn xảy ra ở chỗ này.
Vẻ mặt Khương Sơ Nghi đơ ra, nghẹn lại.
Xấu hổ đến nỗi không biết làm thế nào cho phải, dự định sẽ không chủ động nói chuyện trước.
Đúng lúc này, Tông Dã hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Đột nhiên không kịp đề phòng, ánh mắt hai người chạm vào nhau làm cô hơi luống cuống.
Do dự xong, anh phá vỡ sự yên tĩnh đầu tiên, giọng điệu thong thả hỏi: "Cô quét sai rồi à?"
Cô bình tĩnh ừ một tiếng.
Khương Sơ Nghi bị anh nhìn chăm chú, cô khẽ mím môi, cố duy trì vẻ bình tĩnh: "Ngại quá, đánh thức anh rồi."
Cô cho rằng biểu hiện của mình đã đủ bình tĩnh, ai ngờ rằng vành tai đã lặng lẽ đỏ lên.
"Không sao." Vẻ mặt Tông Dã bình tĩnh: "Ban nãy tôi không có ngủ."
Lời này xem như để cho cô tí mặt mũi.
Hình như anh cũng nhận ra cô xấu hổ, Tông Dã nhìn xuống, cầm điện thoại mình dò hỏi: "Tôi giúp cô quét một lần nhé?"
Khương Sơ Nghi nhanh chóng từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn anh."
Cô thật sự không muốn nghe âm thanh thông báo xấu hổ đó lần nữa.
May mắn lúc này Phục Thành gọi Tông Dã, anh quay đầu lại.
Khương Sơ Nghi nhớ ra mình nên tới chỗ khác ngồi, mà lại cảm giác cử chỉ này hơi cố tình nên chỉ có thể nằm xuống lại. Cô dời sự chú ý của mình lên trần nhà, cố gắng không suy nghĩ nữa, quên đi khúc nhạc dạo ngắn vừa rồi.
Không biết bọn họ đã nói gì đó, Phục Thành cất cao giọng: "Tông Dã, tớ đang nói chuyện với cậu đấy, có đang nghe không thế?"
"Đang nghe."
Phục Thành không thể hiểu nổi: "Được thôi, cậu cười con mẹ gì vậy?"
Tông Dã thở dài: "Tớ cười mà cậu cũng muốn quản à?"
Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn bay vào tai Khương Sơ Nghi.
Vành tai càng đỏ hơn.Đích đến lần này là Venice, xuất phát từ Bắc Kinh xuất phát, cần phải đổi xe ở Milan.
Ước chừng giữa trưa ngày hôm sau, máy bay đáp xuống Milan. Bọn họ tìm một chỗ ăn địa phương gần sân bay, nghỉ ngơi lấy sức xong rồi tới trạm xe lửa đổi xe.
Hơn một giờ sau tới Venice.
Thành phố được xây dựng trên một vùng nông của vịnh biển, ngay cả trong gió cũng mang theo hơi ẩm ướt và mằn mặn.
Nơi này không có ô tô, chỉ có thể ngồi tàu thuyền.
Dọc theo đường đi, Tân Hà và Ký Khải như hình với bóng, trò chuyện không dứt. Sau khi lên tàu, cô ấy càng ngồi gần Ký Khải hơn, ngồi chung một chỗ với mấy người Tây Bạo.
Phó đạo diễn đoàn phim trêu ghẹo: "Mới đây thôi mà bắt đầu bồi dưỡng tình cảm rồi à?"
Ký Khải chậc một tiếng: "Đừng chọc cháu mà."
Một tràng cười vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!