Khương Sơ Nghi bị khô cổ thức giấc, vừa mở mắt ra, đầu óc choáng váng.
Cô xoa xoa thái dương đau nhức, ngồi dậy khỏi giường, lấy điện thoại ra xem giờ, mười giờ rưỡi.
Khương Sơ Nghi kéo rèm cửa sổ ra, phát hiện mưa bên ngoài đã tạnh, mặt trời chói chang.
Tiểu Chung xỏ dép lê chạy tới, "Chị, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, em đang định gọi chị dậy đây nè!"
Khương Sơ Nghi đánh giá bộ đồ ngủ trên người mình, hỏi, "Chị về bằng cách nào vậy?"
"Chẳng phải chị nói mười một rưỡi đến đón chị sao?"
Khương Sơ Nghi mơ hồ nhớ lại tối qua khoảng mười một giờ, cô uống say bí tỉ, cố tình để lại khoảng nửa tiếng, nói chuyện gán ghép cp với Tông Dã. Lúc đó cô đã tính toán thời gian, uống xong vẫn còn chút tỉnh táo để về phòng với Tiểu Chung.
Sau đó… vì trong lòng khó chịu, không kiềm chế được nên gục luôn.
"Lúc em đến chị đang làm gì vậy?" Khương Sơ Nghi lo lắng hỏi, "Có say khướt không?"
Tiểu Chung do dự, lắc đầu.
"Vậy lúc đó chị đang làm gì? Ngủ à?" Khương Sơ Nghi truy hỏi.
Tiểu Chung nặng nề nói: "Chị không nhớ gì sao?"
Lòng Khương Sơ Nghi chùng xuống, hơi sốt ruột, "Lúc đó uống nhiều quá, không nhớ gì, nên mới hỏi em đó."
Tiểu Chung vội nói: "Chị đừng kích động, em đùa chị thôi, không có chuyện gì xảy ra cả. Lúc em lên chị đã ngủ rồi, em không cõng được chị, nên đỡ chị xuống với anh Tông đó."
Khương Sơ Nghi nghi ngờ: "Thật không? Em không gạt chị chứ?"
Tiểu Chung lắc đầu.
Một lúc lâu sau, cảm xúc căng thẳng của cô mới thả lỏng, "Được rồi."
Tiểu Chung mím môi, im lặng nhìn Khương Sơ Nghi vào phòng tắm rửa mặt.
Trong tiếng nước róc rách, Tiểu Chung thở dài thật sâu, không khỏi nhớ lại cảnh tượng lên sân thượng đón người tối qua.
Sau khi chào hỏi A Tịch xong, anh ấy chỉ cho con bé một chỗ, Tiểu Chung đi theo hướng đó.
Màn mưa đêm này quá to, tiếng bước chân hoàn toàn bị át đi.
Con bé vừa vén rèm lên thì đã bị cảnh tượng bên trong làm cho hít một hơi lạnh.
Trong lều nhỏ hẹp, mấy chai rượu trên bàn đổ ngổn ngang.
Và bà chủ của con bé rõ ràng là say mèm rồi, đôi mắt mơ màng, đang chống nửa người, dùng ngón tay chọc vào lông mi của người bên cạnh.
Còn Tông Dã thì ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn cô không rời mắt.
Anh trông như thể mặc kệ người ta xâm phạm, để mặc người khác sờ mó lung tung trên mặt mình. Thậm chí còn dùng tay kia kéo cánh tay của kẻ gây rối, ngăn cô không ngã.
Tiểu Chung cầm ô đứng ngây người tại chỗ, không dám tin mà hé miệng, nhất thời quên cả việc tránh mặt.
Tên trộm nhỏ sàm sỡ chột dạ nhận ra có người đến, lập tức rụt tay về, chuẩn bị trốn sang một bên.
Kết quả bị Tông Dã giữ chặt cổ tay.
Anh không biết đang sợ cô ngã, hay là sợ cô rời đi, kéo mạnh hơn một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!