Chương 3: Ngôi sao thứ ba

Khương Sơ Nghi về lại phòng khách sạn, vừa mới đẩy cửa phòng đi vào, Cao Nịnh đang ngồi trên sofa mắng chửi người khác.

Thấy cô đi vào, Cao Nịnh không nói nữa, hỏi: "Thử vai sao rồi?"

Khương Sơ Nghi gật đầu: "Tàm tạm."

"Có nắm chắc hay không?"

"Cũng cỡ đó ạ." Trái lại, Khương Sơ Nghi đóng cửa, nói sang chuyện khác: "Sao vậy? Ai đắc tội chị."

Trợ lý nhỏ ra về thần bí, thò qua thì thầm với cô: "Cô Khương, lần này cái cô Tân Hà bên Hoa Thụy cũng tới đó."

Cô thuận miệng đáp: "Chị biết rồi."

Cao Nịnh ngửa người tựa vào sofa, lắc chân, tiếp tục dùng điện thoại xem trò vui: "Lần này Hoa Thụy quá low, vẫn chưa hợp tác với Tây Bạo mà đã mua bài cho Tân Hà trước rồi, muốn dựa hơi tới điên rồi chăng?"

Ai trong giới cũng thầm biết Hoa Thụy quen dùng mánh khóe gán ghép couple, nghệ sĩ dưới trướng nhà họ, mặc kệ có cầm được tác phẩm trên tay hay không mà ai nấy đều dính tai tiếng đầy trời, dựa vào chuyện tình cảm thật thật giả giả liên tiếp xuất hiện trước mắt công chúng, chờ khi fan vỡ lẽ ra thì phòng làm việc mới quay ra giả vờ làm sáng tỏ một phen.  

Loại kỹ thuật này lần nào cũng lặp đi lặp lại cũng đúng, cũng ép lấy được kha khá cảm giác tồn tại.

"Con mẹ nó thần kỳ, toàn bộ đàn ông trong mấy bài viết đều yêu Tân Hà, lần này lại đặt tên Tông Dã vào nữa." Cao Nịnh hết sức vui mừng: "Xem xem bị mắng quá trời thảm thương kìa, cũng không ngại mất mặt!"

Khương Sơ Nghi yên lặng ngồi bên cạnh không lên tiếng.

Cao Nịnh bỗng nhiên chậc một tiếng: "Em đừng nói, chiêu này của Hoa Thụy cũng rất tinh ý đấy, mấy cô gái nhỏ bây giờ rất hiệu ứng cặp đôi của trai đẹp và gái đẹp."

Khương Sơ Nghi không nói tiếp.

Cao Nịnh gọi cô: "Sao đấy? Nói chuyện với em mà em không nghe thấy à?"

Khương Sơ Nghi a một tiếng: "Sao chị?"

"Chị nói là, không thể tìm đại một người trong Tây Bạo để treo lên đánh* như Bộ Hướng Thần được đâu." Cao Nịnh nghĩ đến điểm này thì tức giận: "Ban đầu ekip bên họ trong tối ngoài sáng mua bài, muốn lôi kéo em làm cái gì mà cặp đôi màn ảnh, sau đó dẫm trúng cái vận may cứt chó vì quay Douyin nổi tiếng, lập tức phủi bỏ quan hệ sạch sẽ, ghê tởm với bộ mặt đó tới chết mất."

*Giải thích: dùng để miêu tả chênh lệch sức mạnh rất lớn giữa hai bên, đối phương không có khả năng chống trả.

Khương Sơ Nghi trấn an chị ấy: "Việc như thế rất bình thường mà chị."

"Cho nên mới nói, em phải ganh đua lên, đã tạo hiệu ứng cặp đôi là phải làm lớn, đến lúc hút máu xong thì tẩy trắng với fan, sợ gì không nổi lại một lần nữa được? Nổi bằng tai tiếng thì cũng là nổi, vậy còn đỡ hơn ở nhà móc chân."

Khương Sơ Nghi hỏi lại: "Em có thể ké fame ai giờ?"

Cao Nịnh cười: "Em thấy Tông Dã thế nào? Nghe nói hôm nay em với cậu ta phối hợp diễn à?"

Cô suy nghĩ rồi đưa ra một đánh giá đúng trọng tâm: "Cũng được lắm."

Cao Nịnh liếc xéo cô một cái, ngập tràn ám chỉ mà cảm thán: "Trong mấy người Tây Bạo, cậu ta là người có tính tình bình thường nhất, cũng không thiếu người muốn bắt lấy cậu ta, vừa có vẻ ngoài vừa có tiền."

"Thôi đi ạ."

"Thôi là thôi thế nào?"

Khương Sơ Nghi nhìn qua, rất bình tĩnh hỏi: "Chị cảm thấy em xứng sao."

Cũng không thể nói xứng hay không xứng, bây giờ cô cũng không biết là cô có đắc tội người ta hay không.

Nét mặt Cao Nịnh biến đổi vài lần, nghiến răng nghiến lợi: "Em không thể mơ tưởng tí sao? Hai năm nay không phát triển được, em quên rằng hồi trước em nổi ra sao ư?"

Hồi trước nổi thì có ích gì, đã lâu tới vậy rồi, chẳng còn mấy người còn nhớ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!