Chương 23: Ngôi sao thứ hai mươi ba

Vẫn luôn nhớ cô ư? Đã lâu không gặp?

Chẳng phải họ vừa mới gặp nhau vài tiếng trước sao?

Khương Sơ Nghi lúc này cảm thấy hoảng hốt vì tư thế thân mật này, cô cho rằng Tông Dã uống say nói linh tinh. Sau khi ổn định thân mình, cô dùng chút sức, vội lật người dậy thoát khỏi anh, quỳ trên thảm bên cạnh, miệng thì nói cho qua chuyện: "Lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp, anh mau buông tay tôi ra đi."

Cô lại cố gắng giãy giụa hai cái.

Hình như hơi rượu xông lên, Tông Dã nới lỏng tay ra một chút, Khương Sơ Nghi thừa cơ thoát thân.

Cô ngồi phịch xuống bên cạnh thở hổn hển một lát, cảnh giác nhìn Tông Dã.

Xác định anh sẽ không "lên cơn say" nữa.

Mắt Tông Dã nheo lại, lông mi thanh tú vừa dày vừa dài. Màu con ngươi rất đậm.

Cô ngắm nhìn, cảm thấy có gì đó bay xẹt qua trong đầu, chỉ một xíu nữa là bắt được.

Ánh mắt Tông Dã nhìn cô vẫn rất mơ màng, đôi môi mềm mại rất đỏ, nhìn mà rất muốn hôn. Do uống quá nhiều, anh như đã trút bỏ hết phòng bị, ngồi ở đó, làm ra vẻ có thể để người ta làm gì thì làm.

Cho nên phải nói, con trai ở bên ngoài vẫn phải chú ý an toàn.

Cũng chính Khương Sơ Nghi là người khá ngay thẳng, vẫn còn giới hạn đạo đức, đối mặt với sức hấp dẫn của sắc đẹp nam giới, miễn cưỡng có thể giữ vững được bản thân. Nếu không, Tông Dã cứ mơ màng làm ra kiểu bộ dạng say хỉn quyến rũ, nếu lỡ gặp phải một người phụ nữ nào đó, coi chừng khó mà "giữ" được trong trắng.

Khương Sơ Nghi xoa xoa cổ tay.

Thôi được, không chấp nhặt với người say.

Cô lẩm bẩm: "Mau ngủ đi, anh cao quá, tôi không đỡ anh nổi đâu."

Khương Sơ Nghi từ dưới đất bò dậy, sợ mấy người này say rượu ngủ bị cảm lạnh, nghĩ xem đi đâu tìm gì đó đắp cho anh và Ký Khải.

Loay hoay một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tìm được hai cái chăn.

Đợi khi trở lại phòng khách, Khương Sơ Nghi kinh ngạc phát hiện Tông Dã lại cầm một chai rượu uống.

Anh chê mình còn chưa say đủ sao?

Cô bước nhanh qua, ngăn anh lại.

Cầm lấy chai rượu, phát hiện đã cạn đáy.

Tay Tông Dã trống không, đơ ra, ngẩng lên nhìn cô.

"Anh không được uống nữa, say lắm rồi." Khương Sơ Nghi thở dài, "Ngày mai sẽ khó chịu đó."

Khương Sơ Nghi chuẩn bị lấy hết mấy chai rượu trên bàn. Ai ngờ vừa quay người lại, lại bị người ta kéo.

Khương Sơ Nghi: "…"

Cô thật sự bó tay, đành cúi đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Tông Dã, hỏi: "Anh sao đấy?"

"Muốn, đi?"

Cũng không biết trong lúc Khương Sơ Nghi rời đi một lát, anh đã uống bao nhiêu. Vừa nãy Tông Dã còn có thể nói chuyện với cô vài câu, bây giờ say càng say hơn, nói chuyện còn không rõ chữ.

Khương Sơ Nghi khom người xuống nghe, "Anh nói gì cơ?"

"Cô muốn, đi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!