*Chương này mình sẽ đổi xưng hô của 2 bà Sơ Nghi với Tân Hà nhé
Im lặng vài giây, Khương Sơ Nghi cười gượng hai tiếng, "Cậu đừng có đùa tôi nữa."
Có phải là vì chuyện hot search trước đó không? Sao tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy giữa cô và Tông Dã có gì đó…
Vương Than: "Đùa? Đùa gì chị chứ."
Cậu ta thấy lạ: "Chị chê anh Tông của tụi em không đủ trong sạch, hay không đủ mạnh mẽ à?"
Tông Dã cuối cùng cũng lên tiếng: "Vương Than, đủ rồi đấy."
Vương Than quay đầu, dùng ánh mắt giao lưu với Tông Dã.
Mẹ nó sao lúc nãy cậu không nói, đợi tôi nói xong mới giả vờ nói đủ rồi? Đủ cái gì mà đủ?
Cậu ta bị dáng vẻ giả nhân giả nghĩa của Tông Dã làm nghẹn họng, nhìn nhau vài giây, Vương Than quay đầu lại, nói với Khương Sơ Nghi: "Được rồi, chị Khương, xem như em chưa từng giới thiệu với chị nhé, nếu chị muốn tìm đối tượng thì vừa hay em cũng có một đứa em trai."
Tông Dã: "…"
Khương Sơ Nghi thật sự không thể nhịn được nữa, "Thật sự không cần giới thiệu cho tôi đâu!"
Cũng không biết nhìn mình không đủ sức hấp dẫn hay nhìn cô đơn cỡ nào mà nhiều người vội vàng giới thiệu đối tượng cho cô đến vậy.
Cô nghẹn lòng không thôi: "Nếu tôi muốn yêu đương, tôi chắc chắn có thể tìm được đối tượng, không cần mọi người lo lắng cho tôi."
"Thật sao." Vương Than mang một nụ cười thâm sâu khó lường, "Vậy em đợi tin tốt của chị vậy."Trong phòng hóa trang của Tân Hà, Khương Sơ Nghi thay quần áo, c ởi đồ trang sức trên người ra, giao cho Tiểu Chung cất giữ.
Đợi đến khi thu dọn xong, họ cùng nhau lên xe bảo mẫu của Tân Hà, trở về nhà riêng của cô ấy ở Thượng Hải.
Trước đây cô ấy mạnh miệng, nói mình đã mua một căn hộ lớn ở khu trung tâm. Mãi đến khi về đến nhà Tân Hà, mới được chứng kiến thế nào là biệt thự Tân Giang hạng A hào nhoáng thực sự.
Hai lầu, ba mặt cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, trang trí tinh xảo với hàng đống món đồ xa xỉ hàng đầu, ngay cả thảm cũng là Hermes màu cam, mùi tiền nồng nặc ập vào mặt.
Khương Sơ Nghi đứng trên ban công siêu lớn kia, sông Hoàng Phố thu hết vào tầm mắt, đèn đuốc sáng rực rỡ.
Cô quay đầu lại, giọng điệu có chút chua xót, "Bà đúng là một phú bà nhỏ."
"Xí." Tân Hà bật lò sưởi, cởi áo khoác ngoài, "Tui có nhiều nhà lắm, sau này dẫn bà đi xem dần."
Khương Sơ Nghi ồ một tiếng.
Cô nằm sấp trên lan can, cằm chống lên mu bàn tay, nhìn mặt sông ở phía xa xa, lẩm bẩm: "Chỗ này có cảnh đêm đẹp quá đi mất."
"Được rồi, vào đây nhanh."
Tân Hà kéo cô lên lầu hai, vào phòng ngủ.
Trên cửa sổ phòng có một con thú bông, Tân Hà vỗ tay về phía nó: "Luke, lại đây."
Mặt Luke rất béo, cảnh giác mở đôi mắt tròn xoe màu xanh lam, kêu hai tiếng với Khương Sơ Nghi.
Khương Sơ Nghi suýt chút nữa là bị vẻ đáng yêu của nó làm cho chảy máu mũi.
Cô nhẹ nhàng vừa mới tiến lại gần, Luke lập tức nhảy ra.
"Meo meo." Khương Sơ Nghi đối với loại sinh vật lông xù này luôn không hề có sức chống cự nào, cô cúi người, nhỏ giọng gọi, "Luke, Luke, cho dì hôn một cái."
Luke nằm sấp trong khe giường mà người vươn tay cũng không tới được, li3m li3m cái móng vuốt nhỏ mập mạp, lười biếng không muốn để ý đến người phụ nữ xa lạ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!